30.3.12

[Written] [Longfic] [Chap 7] Severely - Tàn Khốc || 30.03.12

Chapter 7
I wonder if you hurt like me
...
Must click: Yuri's Theme Song

"Mẹ à! Con muốn dời đám cưới đến tháng 12..." Jessica từ tốn nhả ra từng chữ trong lúc ghim chiếc nĩa sáng loáng vào miếng xương sườn thịt cừu được bao phủ bởi lớp sốt rượu vang màu caramel đặc sệt.

"Sao cơ?... Tại sao chị lại lùi đến tận 3 tháng?" Krystal kinh ngạc đến nỗi cô phải che miệng lại để cố nuốt trọn miếng cà chua trong món xà lách dầu dấm mà Jessica vừa trộn xong. Chị gái cô là loại người luôn mang đến bất ngờ. Nhưng sự bất ngờ lần này Jessica mang đến thật dễ khiến người khác mắc nghẹn và khó để nuốt trôi. 


Krystal liếc khẽ về hướng anh rể tương lai của mình. Cô không thể rời mắt khỏi nỗi thất vọng được cất giấu vụng về đằng sau nụ cười thường trực trên đôi môi kia. Một cơn đau nhói vô định mắc vào lồng ngực cô. Anh đau đến vậy sao?


"Em có gì lo lắng sao Jessica? Mọi thứ mình đã chuẩn bị ổn thỏa, vài ngày nữa là chụp hình cưới rồi..." Người đàn ông tên Taecyeon siết chặt chiếc nĩa bạc, những khớp ngón tay kêu lên tiếng răng rắc nhẹ.


Chỉ còn một tháng nữa là anh có thể nắm tay Jessica đi vào thánh đường thiêng liêng và nói lên lời nguyện thề từ tận đáy lòng. Taecyeon đã mong chờ giây phút này quá lâu, ngay từ lần đầu tiên gặp Jessica, anh đã biết đó là định mệnh mà mình đang tìm kiếm. Jessica như một tạo vật hoàn mỹ vụt qua trong đời anh, khiến anh phải chạy theo điên cuồng và nắm bắt cực phẩm đó. Anh vẫn luôn nhớ rõ ngày cô gái ương ngạnh đầy kiêu ngạo lướt lơ đãng qua anh và chìm dần vào đám đông đen đặc. Hình ảnh cô gái tóc vàng quàng chiếc khăn choàng bằng lông to sụ cùng đôi mắt nâu hút hồn khiến anh buông lơi tất cả. Và Taecyeon biết rằng anh sẽ không bao giờ để lạc mất Jessica Jung, cho dù anh phải đánh đổi tất cả. Sự đụng chạm giữa cả hai đang thưa thớt dần nhưng anh tin rằng đó chỉ những khoảng lặng tức thời trong giai đoạn trước đám cưới, và mọi thứ sẽ ổn nhanh thôi.


Thật trớ trêu khi con người ta luôn khát khao để được trói buộc bởi một ai đó. 
Nhưng nghiệt ngã hơn cả là khi ta để bản thân bị trói buộc bởi một người không thuộc về mình.







"Em cần giải quyết một số chuyện thôi..." Jessica đã tách xong phần thịt ra khỏi chiếc xương cong giòn. Cô dùng tay trái quyết miếng thịt qua phần nước sốt trên dĩa và chấm một ít nước tương pha mè đen, sau đó bỏ phần thịt vào chiếc chén sứ của mẹ mình. Cô hướng ánh nhìn về phần quai hàm rắn rỏi của người đàn ông ngồi cạnh mình và thì thầm: "Em tin là anh sẽ chờ được.."


"Vì bệnh tình của mẹ không thuyên giảm sao. Jessica à, chúng ta sẽ vẫn ở đây để..." Taecyeon siết nhẹ bàn tay đang đặt hờ hững trên mép bàn của Jessica. Ánh mắt anh thoáng chút hụt hẫng khi cảm nhận bàn tay Jessica khẽ giật lùi lại. Anh tin rằng mình cũng thấy ánh nhìn hoang mang của chính Jessica trước phản ứng kì lạ của cơ thể cô. Chắc là em quá mệt mỏi thôi!


"Đừng lôi mẹ ra làm lý do!" Bà Jung cất giọng phá tan không gian đang căng cứng ngột ngạt. Bà cố gắng nắm lấy cổ tay phải để lấy lại sự tập trung hiếm hoi trong lúc này. Bàn tay phải của bà đang dùng móng tay vẽ nguệch ngoạc vô định trên mặt bàn gỗ óc chó. Phần đầu móng tay trên mười ngón đều bị cụt và đầy vết trầy xước nham nhở. 


Krystal nhận ra nỗ lực chống lại căn bệnh rối loạn hành vi của mẹ mình, cô vội đẩy lùi chiếc ghế tạo nên tiếng rít kéo dài và đứng dậy mỉm cười: "Anh hai, ra ngoài hóng gió với em chút, để mẹ và chị nói chuyện nha!"


"Con xin phép mẹ!" Anh rời bàn tay ra khỏi Jessica và gật đầu chào mẹ cô ấy. Anh nghiêng mình thì thầm với Jessica bằng tông giọng trầm ấm quen thuộc để che giấu đi sự lạc lõng dâng tràn trong thanh quản của mình: "Lát nữa gặp anh nhé em..."




***


"Vì nó phải không?" Bà Jung dùng cái nĩa găm nhiều lỗ nhỏ trên mặt bàn. Bà không hề muốn con gái bà rơi vào lối mòn đó, nó vốn không hề có lối thoát. 


Cách duy nhất để thoát ra lối mòn của tội lỗi là cái chết. 
Không chỉ đơn giản là cái chết thịt nát xương tan mà là cái chết mòn mỏi trong tâm khảm.







"Con chỉ muốn trả thù!", Jessica nhìn thẳng vào mắt mẹ mình. Cô sẽ bắt họ Jung trả giá vì sự tàn ác của chính họ. Cô biết những toan tính của cô đang dần dần trượt khỏi đường ray định sẵn bởi vì con người đó. Nhưng cô tin chắc là mọi thứ sẽ quay lại quỹ đạo ban đầu.


"Nghiệp chướng..." Bà Jung thốt ra lời nói vô hồn. "Đừng để những hận thù dày vò cả con như vậy nữa! Hãy buông xuôi, sống một cuộc sống bình thường. Định mệnh của con và nó là không được ở cạnh nhau! Con hãy nghe lời mẹ và tránh xa họ Jung đi!" Gương mặt người phụ nữ trở nên đau đớn cùng cực, rõ ràng bà không thể nói ra tất cả sự thật cho Jessica. Căn bệnh ngày càng áp đảo tâm trí bà khiến những giây phút sáng suốt ngày càng hạn hẹp trong khi các mảng ký ức tươi sáng ngả màu dần. Ngón tay bà cào mạnh bạo trên mặt bàn khiến lớp da non vừa kéo lại đã bị khoét sâu và bật máu.


"Nếu định mệnh xếp con và Yuri trên hai đường thẳng song song thì con sẽ tự tay bẻ cong định mệnh! ....Mẹ đừng lo, con sẽ lấy Taecyeon sau khi con hủy hoại được tất cả! Con có thể lo liệu được!" Jessica rút nhanh chiếc khăn giấy và quấn quanh ngón trỏ đang rỉ máu của mẹ cô. Đứa con gái tóc vàng nghe người mẹ gầy gò lẩm nhẩm vài tiếng rồi lịm dần trên vòng tay cô. Cô cúi mặt hôn lên mái tóc hoa râm xơ xác của mẹ mình và những giọt nước mắt uất hận lăn tròn trên má. Yul, em xin lỗi...




***




"Mẹ ngủ rồi sao em?" Taecyeon bước từng bước thận trọng đến sau lưng cô gái đang khoanh tay ngắm ánh trăng khuya đơn độc trên cao. Trăng khuya dường như không còn lan tỏa thứ ánh sáng màu vàng dịu nhẹ yên bình nữa. Ánh trăng đang buông trôi nỗi buồn bằng những vệt sáng màu xanh lơ phết qua cảnh vật.


Cô xoay người lại khi cảm nhận hơi thở mạnh bạo của ai đó phập phồng xuyên qua làn tóc của mình. Cô tìm thấy nụ cười chân thành của anh trong ánh đèn mờ ảo. Anh luôn che chở và yêu cô vô điều kiện. Khi cả hai giận nhau, cô bắt anh ghi tất cả tật xấu của cô khiến anh không chịu nổi vào giấy và cô cũng vậy. Để rồi anh khiến gương mặt cô đỏ bừng hổ thẹn khi cô trao tờ giấy A4 đầy những dòng chữ than vãn về những lúc anh hờ hững hay vô tâm với cô. Anh cũng ghi kín một tờ A4 nhưng chỉ lặp lại một dòng duy nhất.


Anh yêu em, Mèo Con!  Anh yêu em, Mèo Con!  Anh yêu em, Mèo Con!  Anh yêu em, Mèo Con! 


"Giận em phải không?" Cô vòng tay qua cổ Taecyeon, anh có vẻ hơi bất ngờ về cử chỉ thân mật này. Jessica luôn đẩy anh ra xa rồi kéo anh gần lại. Anh biết rằng yêu cô là sự phản bội với lòng tự tôn của mình nhưng anh chấp nhận vứt bỏ tất cả để đổi lấy những giây phút yên bình như thế này.


"Anh hiểu mà Jessica. Tháng 12 là tháng em thích nhất mà! Anh thật lơ đễnh khi chọn ngày cưới vào mùa thu, rõ ràng mùa đông tốt hơn nhiều!" Anh hôn lên đỉnh đầu của Jessica. "Anh luôn tôn trọng quyết định của em!"


Jessica bật cười trước lý do của anh, là cô có lỗi nhưng anh luôn cố xoa dịu tất cả. "Anh ngốc quá đi!" Cô phớt nhẹ môi lên đôi môi mỏng không hề đầy đặn nhưng lại rất cuốn hút của anh. 


Taecyeon cảm thấy nhịp tim mình tăng cao đột ngột, anh lùi nhẹ lại và thở mạnh: "Jessica, anh phải đi, đến ca trực của anh rồi. Mình gặp sau nhé". Gương mặt anh sáng bừng hạnh phúc, khóe mắt anh vẽ nên đường cong rạng ngời niềm vui. "Ba tháng hay ba năm cũng được, em sẽ là của anh thôi, Mèo Con!"


Jessica dõi theo bóng của Taecyeon đến khi anh đóng sập cửa lại. Cô yêu Taecyeon, luôn là thế. Cô đến với Yuri để trả thù, nhất định là vậy. Nhưng cái cách trí óc cô bùng lên mọi hình ảnh liên quan đến Yuri trong từng giây khiến mọi thứ trở nên khập khiễng. Ngay cả khi hôn chồng sắp cưới của mình, cô vẫn nghe mùi hương cơ thể của Yuri ấm nồng xung quanh. Jessica lắc mạnh đầu để cố xua đi nỗi nhớ nghiệt ngã trong cô. Không biết tự bao giờ, khi cần một ai để xoa dịu nhịp thở và sưởi ấm trái tim, cô chỉ nghĩ đến chị gái mình. Cô đã mong đó là Taecyeon nhưng không thể, sự ấm áp trên da thịt của Yuri khiến lòng cô xuyến xao lạ thường. Chỉ là một cơn say cuồng loạn khiến tình yêu của em dành cho anh ngủ vùi. Em sẽ đánh thức nó dậy và trở về với anh sớm thôi!


Cố chối bỏ dòng cảm xúc đang dậy sóng trong lòng mình là điều hoàn toàn vô nghĩa.
Những rung cảm luôn thành thật, nó chỉ cho ta biết ai là con người đánh cắp trái tim mình.








***




Ưm..Ưm... Cô gái cố gắng vật lộn với cơn ác mộng để có thể thức dậy. Mồ hôi cô rơi nhễ nhại trên trán, gương mặt cô dần tái đi, rõ ràng đang có thứ gì đó kinh khủng vây chặt và bóp nghẹt cô. Cô quơ hai tay lên khoảng không phía trước nhưng không có gì để cô có thể bám víu được, miệng vẫn liên tục lẩm bẩm những từ ngữ kì quái. Toàn bộ gối và mền đều rơi tứ tung dưới sàn gỗ. Cơn khó thở trong tiềm thức ngày càng căng phồng khiến cô cảm giác như cái chết đang cận kề. Cuối cùng thì cô cũng vực dậy sau khi bàn tay tìm thấy cạnh giường. Lại là cơn ác mộng khốn khiếp đó... Cô giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn quanh quất khắp căn phòng để tìm lọ thuốc an thần của mình. 

Cô đặt bàn chân tê rần xuống nền lạnh lẽo, khung cảnh tối mờ lắc lư và chao đảo theo từng bước chân của cô. Hàng loạt lời nói như lời sấm truyền đan chặt trong đầu cô. Xen lẫn đâu đó trong mớ ký ức hỗn độn là những hình ảnh nhập nhòe, liên tục vụt sáng rồi tắt ngúm. Đầu óc cô hỗn loạn như một kẻ tâm thần.

"Cánh đồng hoa bách hợp..."
                                                               "Ba xin lỗi con!"

"Cái chết là cách tồi tệ nhất nhưng ba không còn lựa chọn nào..."

"Bức tranh màu đỏ pha máu?"

"Hai đứa trẻ đó phải sống hai cuộc sống khác nhau..."

"....như hai đường thẳng song song, không bao giờ được cắt nhau."

               "Yuri, con phải tránh xa Jessica, hoàn toàn tránh xa!"

"Tại sao ông phải tự sát?"

Cô nắm chặt cạnh bàn cố ngăn dư âm khủng khiếp của cơn ác mộng đang ăn mòn cô. Những điều này hoàn toàn không bình thường với cô người có tinh thần thép và tâm lý vững nhất họ Jung. Cô không được dạy để hứng chịu những vết cứa từ mảng ác mộng ma quái như thế này. Nó quá đau và quá hoang đường khiến cô không thể phân định được đâu là thực tại, đâu là hư ảo.


Nó là cơn ác mộng hay là sự thật phũ phàng... 
Tại sao lại đau đến thế... 
Tại sao lại không có chút ký ức nào...


Cô với tay cầm lọ thuốc màu xanh có ký hiệu cảnh báo "độc dược". Rỗng tuếch. Cô gạt mạnh tay trên bề mặt thủy tinh của bàn làm việc khiến mọi thứ rơi loảng xoảng. Cô cần một thanh âm hỗn tạp gì đó để chống lại những cơn đau nhói như vết kim chích đang xuyên thấu đầu óc.


Thế giới trong cô trở nên vô hồn. Rộng. Rỗng. Trắng xóa.








Cô cúi người để cố lục ra chiếc điện thoại đang nằm trong mớ hỗn độn do chính cô vừa gây ra. Cô bấm bàn phím nhanh đến mức viên đá màu đỏ đính ở giữa gần như chực chờ rơi ra.


"Sooyoung..."


[Gì thế Yuri? 11h rồi đấy? Sao không ngủ để mai còn...]


"Chúng ta là chị em tốt phải không?"


[Hửm... Đừng làm tớ sợ chứ Yuri...]


"Tớ lại gặp cơn ác mộng đó... Trả lời tớ đi Sooyoung, có thứ gì đó tớ quên mất phải không? Tại sao những âm giọng trong cơn ác mộng này lại quen thuộc đến đáng sợ. Nó đang cảnh báo hay đánh thức gì đó ở trong tớ."


[Yuri à... Cậu đã hỏi câu này hơi chục lần rồi đó, biết không? Chẳng có gì trong quá khứ của cậu cả, đừng nghĩ quá nhiều... Cậu có một tuổi thơ đáng nhớ với bọn tớ, có tớ, có YoonA, có Seohyun...chỉ có thế! Hãy nghe tớ, trở lại giường ngủ đi, sáng mai tớ sẽ đến sớm...]


"Sooyoung... vậy quá khứ đó có Jessica không?" Yuri cuối cùng cũng có thể bật ra câu hỏi lớn nhất trong lòng mình. Khoảng trống mênh mang trong ký ức từ mười năm trước dường như vẫn luôn hiện hữu thế nhưng cô luôn phớt lờ. Trực giác mách bảo cho Yuri rằng Jessica là mảnh ghép cuối cùng để hoàn thành bức tranh tuổi thơ của cô. Nhưng những ký ức rời rạc này tựa hồ như không bao giờ kết nối được. Cô tin Sooyoung sẽ giúp cô gỡ được gút mắc này.


[Jessica ư?...] Sooyoung cảm thấy giọng nói của mình lạc đi. Tại sao lại xuất hiện tên của cô ấy? Sooyoung hiển nhiên không thể nói ra tất cả với Yuri, cô không có tư cách để bới móc cái ký ức bị chôn vùi đó. Cô rất đau đớn mỗi khi chứng kiến hay nghe Yuri thổn thức trong điện thoại bởi vì sự giằng xéo của quá khứ. Một phần kí ức bị chối bỏ và bôi xóa đi bởi chính Yuri và họ Jung. Nhưng điều duy nhất cô có thể làm là cùng họ Jung tạo ra một quá khứ ảo không chứa hình ảnh mẹ con Jessica dựa theo phần ký ức còn lại của Yuri. Có thể như thế là tốt hơn cho chị ấy.. Yuri đã lãng quên chắc hẳn phải có một lý do khủng khiếp nào đó...


[Không có chị ấy đâu, mẹ con Jessica đã ra khỏi nhà mình từ lâu rồi mà] Sooyoung siết chặt chiếc điện thoại. Thật nhức nhối khi phải nói dối một người đã hứng chịu quá nhiều lời dối trá nhất là khi người đó lại đặt niềm tin nơi mình.


Phải chăng sự giả dối yên bình là tốt đẹp hơn một sự thật ngang trái...
.
.
.
"Ừm....", cô buông lơi bàn tay đến khi các khớp ngón tay va vào phần tường sần sùi, chiếc điện thoại từ từ rơi ngược trở lại sàn. Vậy ra mình đang bị ám ảnh bởi những thứ hoang tưởng sao...?






Ding...Dong


Ding...Dong




Cô đang đứng cách cánh cửa khoảng ba sải tay. Cô để mặc cho tiếng chuông cửa vang lên thêm lần nữa rồi chìm dần vào không gian tĩnh mịch. Yuri không muốn ai thấy bộ dạng rối bời của mình lúc này. Nghe thật nực cười khi người thừa kế sáng giá nhất của nhà họ Jung lại đang khổ sở vì ác mộng ám ảnh dai dẳng...


Con người ở ngoài kia vẫn kiên trì nhấn ngón tay thon dài vào nút vuông màu trắng có hình chiếc chuông trước mặt mình. Tiếng chuông cửa ngày càng dồn dập khiến Yuri muốn nổ tung. Cô không thể tin được có ai đó lại bấm chuông cửa nhà cô như điên vào lúc 11h tối. Cô cố gắng gượng dậy, toàn thân cô rã rời vì sự hành hạ của lịch làm việc kín mít cùng giấc mơ hoang đường kia. Mình sốt mất thôi!


Bru`... Tiếng rùng mình vì lạnh của ai đó khiến từng nơron thần kinh đang tắc nghẽn trong đầu Yuri vực dậy và chạy loạn xạ. Bước chân của cô không còn nặng trĩu nữa, cô sải nhanh hai bước chân, chạm tay vào nắm xoay cửa. Và ánh mắt cô khóa chặt vào khóe môi gợi cảm đang nhếch lên một bên của cô nàng đang kiễng chân đứng trên bậc thềm. Là em - liều thuốc an thần cho trái tim.




***


Jessica đánh rơi hộp bánh cùng chiếc giỏ xách trên tay khi nhìn thấy những vệt máu đỏ hằn lên đôi mắt đen huyền của Yuri. Cô áp đôi bàn tay lạnh cóng vì sương đêm của mình vào đôi gò má nóng bừng phía đối diện. 

"Chết tiệt, Yul bệnh rồi." Sự lo lắng bắt đầu xâm chiếm khi cô thấp thoáng nhìn thấy đồ đạc nằm tứ tung phía trong căn hộ của Yuri.

Jessica toan cúi xuống để nhặt lại hộp bánh thì bị chặn lại bởi bàn tay của Yuri. Cô gái tóc đen chụp cánh tay của Jessica và kéo cô sát vào ngực mình. Hơi thở nóng gấp gáp lơ lửng trên đầu mũi cô. Jessica không tin là Yuri có thể bỏ qua sự thận trọng của mình để hôn cô giữa bậc thềm khi những chiếc xe vẫn lác đác lăn bánh trên con đường sát cạnh họ. Nhưng không, cô đã lầm...

Miệng Yuri ấm nóng nuốt trọn miệng cô khiến cô cảm nhận nụ hôn lan truyền đến tận gót chân mình. Yuri luôn biết cách khuấy đảo từng tế bào trong cô. Khi Yuri ngưng lại, Jessica nhìn thấy những vệt hằn màu đỏ trên đôi mắt ám khói kia tan dần. Bàn tay của ai kia lùa sâu vào tóc cô và Jessica một lần nữa áp hai tay lên má Yuri, kéo cô gái kia xuống thấp để hôn lần nữa. 

Gã tài xế taxi hài hước nào đó đã nhấn kèn đầy thích thú khi nhìn thấy hai cô gái lạc vào cõi mơ hồ mê đắm của riêng mình. Bàn tay cô vuốt ve qua vai và len vào phần xương đòn ẩn sâu dưới chiếc áo mỏng tanh. Jessica cảm thấy một đợt rạo rực râm ran từ đầu ngón tay truyền thẳng tới ngực trái của mình. Cô cố gắng giảm lại nhiệt độ đang tăng cao trong từng nhịp thở phả ra cổ của Yuri. Cô xoay mặt lại và hít lấy hít để không khí vào khoang phổi. Cô cảm thấy ánh nhìn của Yuri ở ngay sau gáy mình và sức hút từ ánh nhìn đó mạnh đến nỗi cô cảm thấy xung quanh đang căng cứng lên đến mức ngộp thở. Cô nhặt lại túi xách cùng hộp bánh chocolate của mình, khi đó Yuri lùi lại một chút và tựa lưng vào tường để tạo khoảng trống cho Jessica bước vào. Jessica lướt vào trong mang theo một dải lạnh quét qua da thịt của Yuri. Cô gái tóc vàng đóng cửa lại và nghiêng đầu thì thào: "Em nhớ Yul!"


***


Lần đầu tiên cô tự tay làm một chiếc bánh kem chocolate, trang trí tỉ mỉ bởi dâu tây và việt quất trong suốt buổi tối. Chính tay cô tự đun chảy các thỏi chocolate đen và làm phần bánh bông lan hạnh nhân. Những công đoạn tưởng chừng như đơn giản đó ngốn của cô hàng giờ liền trong nhà bếp nóng nực. Và giờ đây, chiếc bánh kem đẹp đẽ của cô bị bẹp dí và trông như một mớ hỗn tạp khi phần chocolate phủ quanh bị bới tung rồi nhấn sâu vào trong nhân bánh, còn các trái việt quất màu xanh tía thì mất hút trong phần kem trắng muốt, số dâu  còn lại nằm lăn lóc ra ngoài chiếc bánh.


"Em làm cái bánh kem này mất ba ngày sao?" Yuri nheo mắt nhìn Jessica và bắt đầu cắm chiếc muỗng bạc vào tập hợp rối ren mang tên "bánh kem" này.


"Yul có thể quăng nó vào sọt rác." Jessica thở mạnh khiến cánh mũi phập phồng.


Yuri mỉm cười nhẹ và ngoạm một muỗng lớn bánh kem một cách ngon lành. Cô ngắm nghiền mắt để vị thơm nồng của việt quất quện cùng chất béo ngọt của bánh kem lấp đầy trong khoang miệng. Yum.. 


"Ngon thật đó... Yul thích chocolate đen, việt quất và dâu..." Yuri xoay ngang và dùng ánh nhìn nồng nàn mơn man trên cổ Jessica. "Tại sao em lại biết rõ sở thích của Yul vậy?" Yuri nhích gần lại Jessica. Trông cô như một viên kẹo bọc đường thơm ngon khiến Yuri muốn nuốt chửng.


"Em chỉ đoán thôi mà!" Jessica quơ vội cái gối rằn rì da beo dưới chân để ngăn Yuri tiến sát lại. "Yul ăn đi kìa..." Lẽ ra Jessica phải là người kiểm soát thế trận nhưng Yuri đang khiến đầu óc cô quay mòng. Cô thấy Yuri thưởng thức tiếp muỗng kem thứ hai, hy vọng rằng ai kia quá chú tâm vào món ăn để không thể nghe được nhịp đập rộn ràng trong lồng ngực cô.


"Jessica à, việt quất và dâu tây xay nhuyễn là thứ tốt nhất cho tim mạch đó!" Yuri quăng cái gối đang chen ngang giữa cô và Jessica ra. Cô múc một muỗng bánh kem vung đầy cùng một trái dâu tươi và kề nó trên môi Jessica. Nhìn cô nàng tóc vàng liếm nhẹ phần kem dính trên môi khiến cơn sốt âm ỉ trong người Yuri tăng thêm vài độ.


"Ưm... Béo quá! Sao Yul lại khen ngon vậy, rõ ràng Yul ghét ăn béo mà!" Jessica tự cảm thấy sock khi vị béo của món bánh kem ngậy lên trong miệng. Nó không ngon như cách Yuri thể hiện một chút nào. Yuri vẫn như ngày trước, khiến cô luôn tự mãn với từng việc mình làm để rồi cô tự nhận ra mọi thứ cô làm không hẳn là hoàn hảo và thú vị như cách Yuri khen ngợi cô. Em ghét việc Yul khiến tim em loạn nhịp bởi những lời nói dối ngốc nghếch của mình...


"Lúc nãy Yul gặp chuyện gì sao?" Jessica hỏi trong khi tỳ gối xuống sàn để nhặt lại những thứ rơi rớt xung quanh. Cô vơ một chiếc phong bì màu trắng bị nhàu nát trong đống đổ vỡ trên sàn để gom mớ miểng thủy tinh rơi ra từ chiếc cốc nào đó.


"Là cơn ác mộng đáng sợ thôi, Yul nghe rất nhiều tiếng nói trong đầu, ngay cả khi Yul thức dậy nó vẫn vang lên trong đầu ..." Yuri nghẹn ngào khi nghĩ về nỗi ám ảnh đó. Nếu đó không chỉ là một giấc mơ mà là một điều báo thì phải chăng Chúa đang chỉ ra rằng con đường hai người đang đi chỉ có cạm bẫy và đầy rẫy gai nhọn. "Những giọng nói đó bảo Yul phải rời xa em, chúng ta chỉ là hai đường thẳng song song..."


Sẽ ra sao khi hai đường thẳng song song lại cắt nhau, không chỉ một mà rất nhiều lần....








"Mẹ em cũng nói như vậy..." Trái tim Jessica rơi mất một nhịp. Chiếc phong bì màu trắng trượt ra khỏi tay cô và một xấp hình bung xuống nền lạnh. Kẻ nào đó đã chụp toàn bộ khoảnh khắc ở trong quán bar của cả hai vào ba tháng trước. "Yul..."


"Ai đó đã gởi cho mẹ Yul và bà đang phát điên lên! Bà bắt Yul và em không được gặp nhau, nếu những thứ này lộ ra ngoài thì quyền thừa kế của Yul sẽ bị lung lay" Yuri nhoài người ôm eo cô gái tóc vàng và thả rơi cơ thể của cô trên tấm đệm ghế sofa sát cạnh mình.


"Vậy ra em hiện diện ở đây thật quá nguy hiểm cho Yul.." Jessica biết một ngày chuyện này sẽ đến. Mẹ của Yuri luôn cố tách cô ra khỏi con gái bà. Có lẽ bà sợ cô làm vấy bẩn sự danh giá và thanh cao của những người trong dòng họ đó. Jessica luôn rất đau bởi người dì mà cô kính trọng đã đuổi mẹ con cô đi trong sự miệt thị bẽ bàng. Vết cứa sâu hoắm mà bà ta rạch ra trong tâm hồn non nớt của Jessica sẽ không bao giờ lành lặn được, chắc chắn là không bao giờ. 


"Giấc mơ đó và cả mẹ Yul đều muốn cảnh báo rằng em chỉ là tai họa, tốt hơn thì tránh xa em đi", cổ họng khô ran của cô bật ra tiếng cười lãnh đạm. Cô cố gỡ những ngón tay đang đan chặt của Yuri ra khỏi bàn tay mình nhưng không thể. 


"Bỏ tay em ra...!" Jessica đứng thẳng dậy còn Yuri vẫn ngồi im. Các ngón tay đan chặt là điểm tiếp xúc duy nhất của họ lúc này.


"Jessica... Ngay từ đầu khi Yul chạy đến bên em, Yul đã biết được những chuyện này sẽ xảy ra nhưng Yul sẽ không buông tay em ra, em hiểu không?" 


Yuri đang mắc kẹt trong một mớ bòng bong đầy rắc rối. Những sợi dây danh vọng, địa vị, gia đình với những gút thắt chằng chịt đang ràng buộc và kéo cô ra xa khỏi Jessica. Nhất là mẹ của Yuri, từ khi ba cô mất đi, con người yếu đuối trong bà trở nên khắc nghiệt. Yuri không bao giờ trách cứ những áp lực và trọng trách mà họ Jung đã đặt lên vai cô, còn ba tháng nữa sẽ đến sinh nhật 25 tuổi của Yuri. Và cô sẽ chính thức thừa kế giang sơn hội họa mà tổ tiên cô đã gầy dựng trong suốt 200 năm qua chấm dứt sự đấu đá tranh giành quyền lực trong nội bộ họ Jung. Con đường đi của cô đã được hoạch định rất chính xác, rõ ràng và hoàn chỉnh đến mức tàn nhẫn. Liệu cô có thể nắm tay Jessica Jung và đi vào một ngã rẽ khác hay không...? Vẫn còn một tia hy vọng cuối cùng... Cho dù có phải đón nhận cái chết thì Yul cũng sẽ không buông tay em ra đâu, Jessica!


Yuri giật mạnh tay để xoay Jessica lại, cô cài mấy ngón tay vào dải tóc vàng óng của Jessica, giữ đầu cô gái kia trong lòng bàn tay mình.

Jessica đẩy vai Yuri, nhưng cô càng siết chặt hơn, ấn các ngón tay mạnh hơn vào da đầu Jessica. Cô không định làm Jessica đau, nhưng Yuri ghét việc Jessica không nhìn thẳng vào mắt mình
 trong khi tim cô ấy luôn đập những nhịp gấp gáp những lúc bên cạnh cô. Jessica vùng vẫy trong nỗ lực cứu vớt lại sự tỉnh táo của bản thân: "Em chỉ làm đau Yul mà thôi!". 


Đôi mắt Yuri lạnh lùng như đá. "Tin Yul đi. Yul sẽ cho em hạnh phúc". Ánh mắt mạnh mẽ đó khiến Jessica trở nên mềm yếu. Cô luôn buông lơi bản thân trước Yuri, từ 10 năm trước đã là thế. Sự nghiệt ngã của số phận đẩy cả hai ra thật xa nhau rồi lại khiến hai người bị cuốn hút và khao khát nhau đến đau đớn. Nếu trên đời này có tồn tại thứ gọi là hạnh phúc thì em tin chắc người mang lại hạnh phúc đó cho em chỉ có thể là Yul...


Một luồng khoái cảm quét qua ngang ngực khi đôi môi mọng chín của Yuri chạm vào môi cô. Nỗi ham muốn cuộn xoáy trong mạch máu khiến cô choáng váng. Mỗi lần hôn nhau, phản ứng tức thì của cơ thể Jessica khiến cô cảm thấy bối rối. Phản ứng đó luôn mãnh liệt và cuồng nhiệt như thể với Kwon Yuri cô không bao giờ có thể đạt được một định mức khuây khỏa nào. Một cám dỗ vô hạn ngoài tầm kiểm soát.


Cô muốn căm ghét Yuri. Cô muốn ghét con người đã lãng quên mình ngay cả khi môi cô mút chặt môi người đó. Cô muốn ghét con người làm tim mình xáo động từng giây ngay cả khi lưỡi cô mơn trớn trong khoang miệng người đó. Cô muốn ghét con người mà cô đang vòng tay quanh cổ và bám chặt lấy như thể đó là chỗ dựa vững chãi nhất trong thế giới chao đảo với đầy cạm bẫy cuồng loạn này.


Và cô rất ghét, ghét cay ghét đắng con người luôn khiến cô đánh rơi trái tim cùng lý trí. Và đánh rơi luôn cả  bản thân của mình. Jessica Jung, sau ba mươi phút bước vào nhà Yuri thì trên cơ thể không còn một mảnh  vải che đậy nào. Hoàn toàn khỏa thân. Jessica để mặc những cơn gió mát lạnh lăn tăn trên làn da trần trụi  trong khi ánh trăng vằng vặc trên cao lướt dọc nửa trái thân hình gợi cảm của mình. Bầu ngực căng đầy của Jessica phô bày rực rỡ cho màn đêm, cho ánh trăng và cho Kwon Yuri.


Jessica Jung họa chăng chỉ còn e ngại việc mất đi lòng tự trọng của mình. Một chút tự trọng nhỏ nhoi có đáng gì khi sánh với cơn khoái cảm tột cùng?
.... Rõ ràng là không đáng!



TO BE CONTINUED
---
Written by: IRK@epicsones.com
Edited by: Houkusa@epicsones.com
Brought to you by: Pinthaihoi@epicsones.com
Do not take out without credit, or I'll kick ur ass!

19 comments:

  1. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Éc, sao lại del ? Sao vậy bạn? Cmt cho vui mà @@

      Delete
  2. mai mốt đọc thui k comt nữa.hok ấy bị chê hjzhjz

    ReplyDelete
    Replies
    1. Aigoo~ =.= Ghi lại cmt đi, tại chọc bạn mà >"> Sr nhìu nha, tại thấy bạn đoán hay wa @@ nên bị sock!

      Delete
    2. Oạch @@ Mình hem fai~ IRK =.= Để xem sao đã :D

      Delete
    3. hem phải IRK hả,fic này miêu tả nhân vật nội tâm rất hay,sẽ tiếp tục theo dõi fic...

      Delete
    4. Sao không ghi lại cmt đi :D Bạn nghĩ mình là IRK ? @@''

      Delete
    5. uhm m nghĩ b là IRK,thui ghi lại mắc công các b bảo sock nữa @@ fic thì hay mà b up chap lâu quá ^_^

      Delete
  3. Hehe,dg rah onl = dt xem co fic doc k?ai de co chap 7 thiet.muahhhhh,e iu anh Taec!!!!!

    ReplyDelete
  4. woaaa dài wá......
    pữa tính comt giờ link mà ngủ wên gòy
    ss ơi, hay hay hay wá aaaaaa
    có sự đảm bảo nhưng chuyện Yulsic rắc rối wá, khó thoát ra dc. Thật sự là khi vik thể loại này thì khó kiếm đường thoát cho fic lắm. E hi vọng là ss làm dc điều đó mà ko để......... 2 đứa nó phải die (thấy mấy fic khác ko giải wuyết dc để cho tụi nhỏ die thấy thưn lun)

    ReplyDelete
  5. Replies
    1. SE cho tất cả nhưng HE cho Yulsic :)

      Delete
    2. yulsic không thể nào có HE được...trừ khi......@@

      Delete
  6. sica trả thù Yuri nhưng lại rơi vào bẫy tình do chính mình tạo ra @@
    yuri người thừa kế gia tộc Jung lại đem lòng iu ng e gái cùng huyết thống @@ cuộc đời thật trớ trêu
    'Cố chối bỏ dòng cảm xúc đang dậy sóng trong lòng mình là điều hoàn toàn vô nghĩa.
    Những rung cảm luôn thành thật, nó chỉ cho ta biết ai là con người đánh cắp trái tim mình'... tình iu luôn mù quáng...
    ...lối thoát nào cho cà hai......

    ReplyDelete
  7. hok đọc fic nên hok bik cmt j`, lỡ cmt sai bỏ wa ngen :d.
    này là ý kiến của W thôi, hok bik ng khak thế nào chứ dù là SE hay HE j` cũng được miễn sao nội dung nó để lại ấn tượng và suy nghĩ cho reader là ok.
    đọc xong mà ngộ ra nhìu điều từ cái fic thì rất hay :).
    Mún cái kết ntnào thì reader ngĩ theo hướng đó cũng đc mà, fic chỉ là fic dù SE hay HE cũng k wan trọng lắm đâu, cái fic fản ánh 1 fần đời thực ở ngoài để mn có cái nhìn rõ hơn và chân thực hơn thôi, đọc fic để hỉu hơn 1 fần mặt trái của xh và 1 chút cảm jác của nhữn ng ở trong hoàn cảnh đó :d( này là bày tỏ si ngĩ thôi nha' có nhảm nhảm thì bỏ wa cho vì chưa có đọc fic bjo :( ).
    Dù cái kết thế nào vẫn ủng hộ IRK đến cùng đấy, bó fic là bik tay a' >w<, dù trong bất kì hoàn cảnh nào cũng sẽ có 1 lối thoát còn lối thoát đó ntnào tùy theo si ngĩ của reader có thế 1 vài ng đồng ý 1 vài ng k, đôi khi kết thúc chưa fải là hết đâu nó còn mở ra 1 câu chuyện fía sau mà...
    P/S: cmt nhảm rùi đứng ném đá :(

    ReplyDelete