16.3.12

[Written] [Longfic] [Chap 5] Severely - Tàn Khốc || 16.03.12

Chapter 5
Am I your lost memory?
Phải chăng em chính là mảng ký ức bị đánh rơi?
---
Must click: Jessica's Theme Song

Cốc... cốc... Cô gõ đầu móng tay màu đen của mình lên cần gạt số bóng loáng, tạo nên những thanh âm đều đặn khô khốc vang vọng trong khoảng không hình chữ nhật nhỏ hẹp. Cơn mưa đã nhạt dần, cô có thể nhìn thấy vầng trăng khuyết treo chênh chếch phía trên cánh rừng đằng xa. Mặt trăng dường như đang cố xua mây đen tan nhanh và phủ thứ ánh sáng huyễn hoặc lên mặt đường trơn láng tạo nên một con đường bàng bạc kéo dài đến vô tận.


"Yul vẫn như thế, mỗi lần căng thẳng là vậy", Jessica chăm chú nhìn dòng xe được thu nhỏ trong các hạt nước bám vào cửa kính, cô dùng ngón trỏ gõ gõ vào ô cửa.


Tiếng gõ từ ngón tay Yuri chợt im bặt, khoảng không trong chiếc BMW thu hẹp dần. Jessica quả thật rất biết cách dùng sự lãnh đạm của mình như một quyền năng vô hình để kiểm soát người khác.


"Yul không có.." Yuri khẽ cau mày, cô không thích cách mình bộc lộ khuyết điểm dễ dàng trước Jessica. Nhưng rõ ràng việc hít thở cùng một bầu không khí với cô gái tóc vàng này làm đầu óc cô choáng váng. Mùi hương trên người Jessica tan dần ra không khí. Khoang mũi của Yuri bỗng chốc tràn ngập hương thơm nồng nàn của hoắc hương và gỗ tuyết tùng, nó lại càng quyến rũ hơn khi hòa quyện cùng mùi da thịt của Jessica. "Mình có nên lạc tay lái vào vạt rừng kia một lần nữa không..."


"Vậy sao...", cô gái nhỏ bắt đầu ngừng chơi đùa với các hạt nước chạy loạn xạ trên ô cửa kính và để ánh nhìn của mình vờn trên từng góc cạnh gương mặt của Yuri. Cô đã muốn Yuri ngừng xe lại và dùng cái lưỡi đầy nhục cảm kia mơn trớn trên cơ thể mình. Jessica thở nhẹ, cô chồm người xuống băng ghế đằng sau và lôi chiếc túi to bằng da mềm lên. Cô lục lọi gì đó trong mớ hỗn độn trong túi và kéo ra một chiếc gương nhỏ. Cô chỉnh lại mớ tóc rối đang lòa xòa trên trán, sau đó sơn một chút màu cam lên đôi môi mỏng của mình. Nụ hôn dưới mưa cùng Yuri làm màu son trên môi của cô phai mất còn đầu lưỡi của cô thì lại tê cóng vì đê mê.


Yuri thoáng thấy dòng chữ Jessy thêu bằng chỉ màu vàng chanh nằm chìm ở góc phải. Cái tên này từng được khắc tinh xảo trên chiếc zippo của YoonA. Chỉ là một cái tên năm chữ cái lại có thể tạo ra một ma lực kì quái khiến các nơ ron thần kinh trong não Yuri chếnh choáng. Là một cảm giác thân thuộc mơ hồ mà cô không thể nào tự mình giải mã được.


"Em thích người khác gọi em là Jessy à?"


"Không, chỉ một người được gọi thôi." Jessica từ tốn nhả từng chữ phả vào không khí và hoàn toàn phớt lờ sự hoang mang hiện hữu trên ánh mắt của Yuri.


"Yoona? Hay chồng sắp cưới của em ?" cô gái da ngăm nuốt khan sự ghen tuông của mình vào lòng.


"Em không thể nào gặp lại người đó nữa..." Jessica thả trôi tâm trí vào những ánh đèn pha chui ra từ màn đêm đen ngòm. Một mảng kí ức nhập nhòe của quá khứ đột nhiên bùng lên trong trí nhớ của cô. Nếu những hồi ức đen tối về người dì tàn độc, dòng họ Jung khắc nghiệt cùng người cha phũ phàng luôn làm Jessica tổn thương và uất hận, thì sâu thẳm trong cô luôn có một ngăn kí ức được giữ gìn vô cùng cẩn trọng. Đó là ánh sáng của tuổi thơ, là những khoảnh khắc tinh khôi và toàn vẹn của Jessy. À không, là Jessy của riêng Kwon Yuri.


*** 


Splash.... Splash..... Những đôi chân nhỏ khẳng khiu của đám nhóc đạp lên các vạt cỏ ứ đầy nước sau cơn mưa, tạo nên những tiếng vang khuấy động một vùng trời. Bốn cái bóng nhỏ xíu đang cố rượt theo thứ gì đó, băng nhanh qua cánh đồng cỏ mây và chạy về phía cái hồ lớn phía xa.


Hai đứa nhỏ chạy trước chợt dừng lại khi thấy cái rãnh nhỏ đầy nước, "Bước lên đi Ếch con, không sao đâu!", cô nhóc có nụ cười cá sấu nhảy phóc lên phiến đá ở giữa dòng nước và chìa tay về phía cô bé tóc đen dài còn lại. Ếch con đang đứng sát mép nước, cố nhìn vào đáy cái rãnh và khẽ cau mày do dự: "Nếu té thì sao?". Cá sấu con vẫn kiên nhẫn giơ đôi bàn tay nhỏ xíu của mình ra khoảng không trước mặt và cười lém lỉnh:" Sẽ không té vì YoonA không bao giờ buông tay ra mà!". Sự sợ hãi trong ánh mắt của Ếch con tan nhanh, cô bé mỉm cười nhẹ và giơ tay nắm trọn bàn tay kia.


"Yul, Yul... đợi Soo Yeon với!", Tóc vàng hét lên và thở dốc "Tại sao phải ra cái hồ đó, Soo Yeon không đi nổi đâu." Cô bé ngồi thụp xuống và đấm đấm vào hai đầu gối của mình.


"Có một thứ rất đẹp muốn cho Jessy coi mà!", Da rám nắng ngoáy đầu nhìn lại  chậm rãi bước về phía cô nàng tóc vàng đang chề môi một cách rất đáng yêu kia. "Lần trước, Yul và YoonA đi ra sau hồ và thấy thứ đó, đẹp như cổ tích vậy, nên mới dẫn Jessy đi đó!". Da rám nắng nhẹ nhàng đặt cánh tay gầy của cô bé kia lên vai mình. "Gần tới rồi, Yul sẽ cõng Jessy đi!"


Tóc vàng leo lên lưng Da rám nắng và thì thầm: "Đã bảo đừng kêu Soo Yeon là Jessy mà! Tên đó nghe ngốc lắm! Kêu Jessica hay Soo Yeon đi!"


"Nhưng Yul thích." Da rám nắng trả lời bướng bỉnh và bắt đầu bước đi chầm chậm, cảm nhận hơi thở nhè nhẹ của ai đó phả vào sau gáy. "Jessy cũng không nặng lắm ha!".


........


Tiêng dế kêu râm ran cùng tiếng gió xào xạc lướt qua như tạo ra một bản hòa âm đầy ngẫu hứng. Đôi cánh tay đang vòng quanh cổ Yuri đột nhiên siết chặt lại một chút, "Yul nhìn kìa...." . Ánh mắt của Jessica như bị lạc vào chốn thần tiên, hàng trăm con đom đóm đang bay chập chờn trên mặt hồ phẳng lặng. Lũ đom đóm kéo về càng lúc càng nhiều, tạo nên một chiếc đèn lồng khổng lồ ngộ nghĩnh in bóng trên mặt nước. Thứ ánh sáng màu vàng lập lòe trong màn đêm đen đậm hoàn toàn thu hút ánh nhìn của cô bé Jessy. "Thật huyền ảo!"


Cô bé trượt mình ra khỏi lưng Yuri, giơ tay bắt một chú đom đóm nhỏ và ủ trong lòng bàn tay nhỏ xinh của mình : "Là thứ này sao? Yul biết Soo Yeon thích đom đóm sao?". Ánh mắt Jessica rạng rỡ hạnh phúc, cô chưa bao giờ được nhìn thấy cả một bầu trời đom đóm như thế.


"Yul biết Jessy sẽ thích mà!" Yuri nhìn thẳng vào mắt Jessica và mỉm cười. Khoảnh khắc đó Jessica cảm thấy ánh sáng rực rỡ từ lũ đom đóm mờ dần và mất hút trong ánh mắt sâu thẳm của Yuri. Đôi mắt trong vắt không gợn chút vẩn đục của Yuri chỉ phản chiếu duy nhất gương mặt của cô. Jessica ngay lập tức xoay mặt nhìn vào những cơn sóng nhỏ đang lăn tăn trên mặt hồ, cô bé hy vọng ánh sáng từ các chú đom đóm và ông trăng kia không thể làm cho Yuri nhận ra màu hồng trên đôi gò má của mình. Jessica trong lúc đó đã quá bối rối đến mức không nhận ra ai đó cũng đang cố giấu ánh mắt đen huyền hoang mang của mình vào màn đêm tĩnh lặng.


Đó rõ ràng là rung động đầu đời. Jessica đoán thế, vì mỗi khi kí ức về khoảnh khắc ngồi lặng bên bờ hồ ngắm đom đóm cùng Yuri quay lại, trái tim cô đều nảy tung ra khỏi lồng ngực.


Thế nhưng ngay lúc này, trái tim cô đang nảy tung trong đau đớn.
.
.
.
.
.
"Jessica, em sao thế?" Yuri hỏi trong lo lắng, ánh mắt cô không thể rời khỏi khóe mắt ngân ngấn nước của Jessica.


"Em lo cho mẹ sao? Còn chút nữa là vào thị trấn rồi!" Yuri nói khi lia mắt vào cột mốc đánh dấu cây số ở sát mép đường. Cô nhìn thấy ánh sáng len lỏi dìu dịu của một nhóm đom đóm nhỏ đang nối đuôi nhau dạo chơi ở bìa rừng. Cô mỉm cười trong vô thức: "Jessica, em có thích đom đóm không?"


Trái tim Jessica như lỗi hàng trăm nhịp. "Yul có nhớ em sao?" Jessica nghẹn ngào không nói lên lời nào, nếu Yuri nhớ lại tất cả thì cô sẽ tự mình nhấn phanh xe và ôm chặt con người đen như than củi kia. Cô đã chờ đợi quá lâu để gặp lại Kwon Yuri của cô. Là Kwon Yuri của riêng Jessy.


"Yul nhớ hồi đó gần nhà có một cái hồ rất lớn, sau các cơn mưa lớn ở tháng 7 là đom đóm tụ về. Mỗi năm chỉ có thể được ngắm đom đóm vài lần. Nên Yul và YoonA, cùng Seohyun nữa, thường chạy ra đó chơi. Yul rất nhớ quãng thời gian đó...", gương mặt Yuri sáng bừng khi nhớ về thời thơ ấu của mình.


"Chỉ có ....3 người đi cùng nhau thôi sao?" Jessica nói đứt quãng trong khi mực nước dâng tràn nhanh chóng trong mắt khiến cô không thể nhìn rõ gương mặt Kwon Yuri.


"Nói dối thôi cũng được... Hãy nói là kí ức của Yul còn có em đi...."


"Ừ, Yul nhớ thế, chỉ có 3 đứa, đôi lúc có Sooyoung nữa, hôm nào Yul sẽ dẫn em ra hồ đó chơi nhé! Hy vọng là vẫn còn..." Yuri chợt dừng dòng suy nghĩ miên man của mình khi thấy Jessica cấu mạnh ngón tay vào lớp da trên ghế ngồi.


Từng lời nói của Yuri đang nhấn chìm Jessica. Từng câu từng chữ như những vết cứa vào tim. Chầm chậm và nhè nhẹ. Rỉ máu và đau nhói.


Gương mặt Jessica vẫn bình thản, bất cần nhưng cơ thể cô đang run lên như bị lạc giữa vùng bão tuyết. Từng lời nói của Kwon Yuri là cơn gió tuyết lạnh vô tình quét mạnh vào làn da cô tê tái. Cô thấy mình lạc lõng và tê cóng trong quá khứ của mình. Mảng kí ức chứa đựng hạnh phúc vẹn nguyên của cả hai đã tan biến vào hư vô. "Yul nhớ tất cả nhưng lại cố xóa đi hình bóng của em ư? Là em xấu xa hay xuất thân của em tầm thường.... Thật tàn nhẫn với em...Con người em chứa đựng nhiều tì vết đến nỗi Yul biến những khoảnh khắc cạnh em thành mảng kí ức trắng xóa sao? Nếu Kwon Yuri của Jessy không còn thì Jessy ngày đó cũng đã chết...."

Yuri như vầng trăng trên bầu trời đêm của Jessica, là mảng sáng duy nhất của khoảng không đen quánh bao trùm trên cao. Thế nhưng mảng sáng ấy vừa vụt tan như chưa hề tồn tại, cảm xúc tinh khôi đầu đời cũng vụn vỡ ra thành hàng trăm mảnh, văng tung tóe và ghim sâu vào trái tim Jessica.


Mất đi ánh sáng soi đường, cô sẽ lạc lối trong cạm bẫy sâu hút của chính mình.

Chiếc xe màu đen đang lao nhanh chợt phanh gấp tạo thành một vết xám ngoét cháy xém trên mặt đường. Yuri quá đỗi lo lắng khi thấy Jessica đang thu mình lại trong một vỏ bọc lạnh lùng đến đáng sợ. Quá rõ ràng là có gì đó đang giằng xé trong cô ấy nhưng Jessica lại không hề rơi một giọt nước mắt. Ngược lại những run bật vô định xuất phát từ cơ thể Jessica đang phản lại lý trí của cô.



Điều tệ hại nhất là khi con người ta lãng quên điều quan trọng nhất trong đời mình. 
Và điều đau đớn nhất là khi con người ta không thể quên đi con người đã lãng quên mình.

Yuri nắm chặt bàn tay đang run rẩy của Jessica và hoàn toàn phớt lờ tiếng còi xe inh ỏi từ phía sau. "Nói với Yul rằng em ổn đi!". 


"Em hoàn toàn ổn!" Jessica cố tách từng ngón tay của Yuri ra khỏi bàn tay mình. Cô buộc bản thân không nhìn vào đôi mắt lo lắng phảng phất thất vọng của Yuri dù chỉ một giây. Có ai đó gõ cửa kính và phàn nàn về việc Yuri đang làm tắc đường, cô vội xin lỗi và khởi động lại xe. Sự im lặng nao lòng thấm đẫm vào không gian. 


Chiếc xe trở về làn đường và vút nhanh dọc theo đường kẻ đứt quãng màu vàng. Những vũng nước loang lổ sau cơn mưa liên tục bị khuấy động, nước bắn thành nhiều tia văng tung tóe trên mặt đường. Jessica nghiêng mình, tựa trán vào ô cửa nhỏ.


Cô đã quá quen với sự ruồng bỏ. Thế nhưng, cái cách mà Yuri chối bỏ sự hiện diện của Jessica trong quá khứ khiến Jessica ngã quỵ. Nỗi nhớ tích tụ cùng rung động tựa hồ như vừa tạo thành một quả đấm nóng hừng hực dụi thẳng vào lồng ngực Jessica. 


Trái tim em không còn nảy tung nữa...nó đang vỡ tung.


***
Con đường mòn dẫn vào nhà Jessica hiện dần ra trong đêm, hai bên mép đường là cỏ vertiver mọc đan xen cùng những bụi hoa dại nhỏ li ti màu trắng ngà. Yuri lái xe chầm chậm giữa hai đường kẻ màu xanh thẫm, hương thơm nồng của cỏ và mùi đất ẩm ướt sau cơn mưa xộc vào mũi cô. Chiếc xe đỗ xịch trước một căn nhà gỗ lớn màu trắng có dây thường xuân xanh biếc leo trên bậu cửa sổ, một căn nhà kiểu Âu chuẩn mực. Jessica bước ra ngoài và với tay vào trong hàng rào gỗ lũa nhám để mở khóa cửa, cô ra hiệu cho Yuri chạy vào trong gara ở phía sau khu vườn hoa bách hợp. Yuri đỗ chiếc BMW của mình giữa chiếc Mini Cooper màu vàng của ai đó và một chiếc scooter được độ lại với chiếc pô móc ngược. Cô nhanh chóng sải bước về phía cô nàng tóc vàng đang kiễng chân đứng đợi ở mái hiên. Yuri áp sát, một tay cô đặt hờ trên eo Jessica. Cô gái kia thúc nhẹ vào ngực Yuri, khóe môi vẽ nên một nụ cười nhẹ trong vô thức.

"Chị về rồi à?", cô gái dong dỏng cao mở cửa kèm theo nụ cười toe toét, cô mặc áo ba lỗ rộng, quần short kaki ngắn. "Là ai đây?", cô vẫn giữ nụ cười trên môi và hướng ánh nhìn về Yuri. Cô bé có phần choáng ngợp khi quan sát từng đường nét trên gương mặt Yuri. "Chị ấy rất đẹp và hình như chị ấy là..."

"Là chị họ của chị! Mẹ đâu rồi?"


"Mẹ ở trong phòng, mẹ nói đợi chị về ăn cơm đó! Để em dẫn mẹ xuống"


"Ừm...", Jessica xoay mặt nhìn Yuri: "Đây là Krystal, em gái em!"


Jessica nắm lấy cổ tay Yuri và kéo cô vào trong nhà. Yuri lướt qua Krystal ở bậc cửa và khẽ gật đầu, cô bé kia cúi thấp người để thể hiện sự tôn trọng tuyệt đối dành cho Yuri. Căn nhà nổi bật với những vòm cửa sổ được kết nối hoàn hảo với các thanh đà sáng màu ở trên cao. Nội thất cũng hoàn toàn ấn tượng với gam màu lạnh chủ đạo cùng sự pha trộn tài tình giữa gỗ đỏ và đá hộc. Yuri bị thuyết phục bởi sự đối lập hoàn mỹ giữa phần ngoại thất trắng tinh khiết và phần nội thất tối màu thu hút. Cô bước chân lên bậc thang bằng đá xẻ màu be và nhìn thấy sàn gỗ trải rộng từ phòng khách đến nhà bếp.


"Đợi em thay đồ nhé!", Jessica ghé sát miệng vào tai Yuri. Sau đó cô đẩy Yuri rơi vào ghế sofa màu cam sọc xám tro. Yuri nhìn theo bóng Jessica mất hút sau chiếc cầu thang xoắn ốc. Cô vẫn giữ ánh mắt mình nhìn về hướng đó và thấy Krystal đang dìu một người phụ nữ mặc áo dài tay bằng len màu đen. Yuri vội vàng đứng dậy và gật đầu chào. Người phụ nữ nheo mắt nhìn và gương mặt bà ta trở nên bần thần. "Là Kwon... Kwon Yuri." 


Yuri bối rối trước ánh nhìn của dì, sự căng thẳng tột độ ép chặt lồng ngực. Yuri nhìn thấy phía trong kẽ móng tay của dì có bám màu vẽ và phần gấu tay áo cũng bị dính màu. Yuri từng nghe người trong dòng họ thú nhận rằng mẹ Jessica là một thiên tài về hội họa, chỉ vì bà làm nhiều điều sai trái nên dòng họ này gây áp lực ép bà ra đi, nói cách khác là vùi dập hẳn tài năng này. Một viên kim cương thô có quá nhiều vết xước thì cho dù có quý giá cách mấy, họ Jung cũng sẽ đập bỏ.  Họ Jung luôn cầu toàn tuyệt đối. 


Krystal nhận ra không khí kì quặc đang lan truyền trong căn phòng nên cô mỉm cười: "Mẹ em bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Mẹ cứ lặp lại vài hành động trong một ngày đến kiệt sức. Mẹ lại không ăn nữa nên mắc chứng biếng ăn tâm thần. Bác sỹ nói nếu mẹ em không ăn được nữa thì mẹ sẽ chết dần chết mòn sớm thôi..."


"Mẹ bị biếng ăn chứ không bị câm đâu!" người phụ nữ cất tiếng cắt ngang lời nói của Krystal và xoáy ánh mắt của mình vào cháu gái của mình. Yuri ngồi im bất động, cách dì nhìn cô thật không bình thường. 'Phải chăng dì cảm nhận ra gì đó?" Dù đang mắc bệnh và gương mặt có phần hốc hác nhưng những nét đẹp sắc sảo trên gương mặt của dì không hề mờ nhạt đi, đẹp như một pho tượng cổ.


"Sao con lại tới đây?"


"Con nghe dì trở bệnh nên chở Jessica về thăm dì thôi!"


"Đừng tới đây nữa, kể từ ngày hôm nay!", người phụ nữa nghiến chặt răng và thốt lên từng chữ lạnh như băng. Bà xoay mình đi về phía kệ sách nằm khuất sau chân cầu thang.


Yuri cảm thấy đầu cô căng ra như dây đàn, rõ ràng sự lạnh lùng và lãnh đạm của Jessica là thừa hưởng từ mẹ cô ấy. Yuri biết những điều tồi tệ đã xảy ra với mẹ con Jessica. Cô cũng hiểu rằng con đường của mình và Jessica không hề dễ dàng. Rõ ràng là cô bị thu hút và say đắm bởi người em gái của mình, trong khi mẹ cô ấy hận tất cả người nhà họ Jung. 


Bế tắc... dường như không có một lối thoát nào.


Yuri chấm dứt dòng suy nghĩ rối loạn trong đầu mình khi nghe tiếng bước chân trên bậc cầu thang bằng gỗ. Jessica mặc một chiếc áo lệch vai màu ngọc trai và chiếc quần jean ngắn bị sờn... ở những chỗ thú vị.  Cô nhìn về hướng Yuri trong lúc cố gắng gom lại mớ tóc đang bay lung tung của mình và cột nó lại. Khoảng cách giữa cạp quần và mép áo của Jessica càng lúc càng xa ra, để lộ phần da trắng ngần ở thắt lưng. Mùi xà phòng làm từ cây đàn hương và làn da mịn màng của Jessica tràn ngập trong từng ngăn trí óc cô. Yuri bất giác đưa bàn tay chạm lên cánh mũi của mình, cô cảm thấy may mắn khi không nhìn thấy giọt máu nào, cô không muốn mình bị chảy máu mũi trong khi có Krystal ngồi đối diện. Cô hoàn toàn bị "chết chìm" bởi Jessica.


"Yul ngồi với Krystal chút đi, em sẽ nấu ít đồ ăn!"


"Chị ấy nấu dở lắm!"


"Im đi!" Jessica quắc mắt nhìn Krystal rồi quay lưng vào nhà bếp nằm chếch bên trái. Từ góc ngồi của Yuri, cô hoàn toàn có thể quan sát toàn diện gian bếp gỗ sồi và ngắm Jessica từ xa.


"Mỗi lần mẹ nhịn ăn hai hay ba bữa thì Jessica lại về và nấu cho mẹ. Mẹ chỉ ăn đồ ăn chị ấy nấu, ăn một cách ngon miệng. Còn em thì không dám ăn đồ ăn của Jessica, chị biết không.... RẤT KINH KHỦNG đó!" , Krystal vừa nhăn mặt vừa làm dấu hiệu "You Die" trên cổ mình khiến Yuri bật cười.


"Nhưng chị muốn ăn thử quá!"


"Đừng .... Em cảnh báo rồi đó! À... Chị ngồi đây chút ha, em lên phòng một lát đã!"


Krystal bước ra ngoài trả lại sự im lặng tuyệt đối cho căn phòng. Yuri nhìn thấy Jessica đang xắt cà chua, cách cô ấy cầm dao thật thú vị. Dáng vẻ vụng về của ai kia cũng có thể làm Yuri xao xuyến. Cô muốn áp  tay mình lên bàn tay kia và chỉ cô ấy cách cầm dao cho đúng. Yuri đứng dậy, dợm bước đi về phía nhà bếp để được chạm vào phần eo quyến rũ của Jessica thì cô chợt sững người lại khi nghe tiếng mở cửa sau. Cô nghe loáng thoáng tiếng cười và giọng nói trầm ấm của ai đó. Yuri thả mình rơi trên ghế sofa lần nữa, cô cảm thấy cơ thể mình không còn chút sức lực nào, trái tim cô đau nhói. Cô muốn nhắm mắt để không phải đối diện với những hình ảnh đang diễn ra trước mắt, nhưng rõ ràng đây là sự thật mà cô phải chấp nhận.


Sự thật phũ phàng là Jessica sắp thuộc về người khác.


Người đàn ông dáng vẻ mạnh mẽ và rắn rỏi bước tới sau Jessica, anh ta vòng bàn tay sạm màu của mình qua eo cô gái tóc vàng. Người Jessica run lên khi anh ta hôn mạnh vào bờ vai trắng muốt của cô, môi anh ta vẫn mơn man trên làn da nơi cổ của Jessica. Yuri nắm chặt bàn tay mình lại, cô muốn tiến thẳng đến đó và đấm vỡ quai hàm người đàn ông kia. Sự ghen tuông bùng cháy làm cơ thể cô nhức nhối. Nhưng cô là gì cơ chứ, chỉ là chị họ mà thôi, còn người đàn ông đó mới là chồng sắp cưới của Jessica....


Jessica chợt xoay người lại, nắm lấy cánh tay của người đàn ông kia. 


"Đẩy anh ta ra đi Jessica... Yul không thể chịu nổi nữa....."


Yuri thấy ánh mắt Jessica phóng về phía mình, cô hy vọng Jessica nhìn thấy sự bất lực hiện hữu trên người mình. Jessica vẫn đăm đăm nhìn xuyên qua đôi vai rộng của người chồng sắp cưới, tay cô luồn vào mái tóc mềm màu hạt dẻ của anh ta. Mắt cô từ từ nhắm lại và đầu cô nghiêng về bên phải một chút.... Một vị trí hoàn hảo, cô áp môi mình vào môi anh ta. Hoàn toàn không có một chút cảm giác đê mê và tê cóng nào ở khóe môi. Trong lúc anh ta hôn ngấu nghiến thì môi Jessica không hề động đậy. Đầu óc cô bị lấp đầy bởi từng khoảnh khắc bên cạnh Kwon Yuri, cơ thể cô bị ám ảnh bởi từng đụng chạm với Kwon Yuri. Cô chỉ muốn trả thù Yuri, cô muốn Yuri phải đau đớn vì cô, nhưng dường như cô đang tự tàn nhẫn với bản thân mình. 


Em tàn nhẫn với Yul khi em làm đau Yul hay.......
chính Yul tàn nhẫn với em khi Yul xóa đi ký ức về em?


Cô hé mắt, hy vọng rằng Yuri đã bỏ đi đâu đó, nhưng không.... cô gái da ngăm vẫn ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế sofa và nhìn cô. Một ánh nhìn trống rỗng.


Người đàn ông đó rời nụ hôn và gương mặt anh ta bừng lên hạnh phúc: "Anh nhớ em"


"Rầm" tiếng đóng cửa mạnh dạn của ai đó xua tan không gian im ắng. 


Jessica đẩy chồng sắp cưới của mình ra xa, cô xoay người lại và chống tay vào cạnh bếp. Cô cố kiềm lại sự run rẩy không kiểm soát của bản thân. Tại sao lại thế...


"Anh vào với mẹ đi, em cần yên tĩnh chút?", Jessica nhắm nghiền mắt, hoàn toàn không để tâm đến những tiếng hỏi han và bước chân nặng trĩu nhỏ dần của người đàn ông kia. 


Cô đã đạt được mục đích của mình, Yuri chắc hẳn đang rất đau. Thế nhưng, tại sao trái tim của Jessica lại gần như ngừng đập? Cô muốn chạy thật nhanh đến Yuri và ôm chặt con người đó. Nụ hôn nhạt nhẽo với chồng sắp cưới ít ra cũng có một tác dụng tốt.  Cô đã biết lý do thật sự mình tìm đến Yuri không hoàn toàn vì trả thù. Jessica cắm mạnh chiếc dao vào mặt thớt. Cô tung cánh cửa gần sofa và chạy ra phía ngoài. 


Mây đen cuối cùng cũng tan biến, trả lại bầu trời đêm trong vắt. Ánh trăng từ khoảng cách hàng trăm ngàn dặm đang vẽ nên một vệt sáng dài nối từ Jessica tới con người đang bước nhanh về phía gara kia. 


Là gạch nối của định mệnh.


Liệu em có thể nắm lại vầng sáng duy nhất của mình không?
...em sẽ không bao giờ để vuột mất nữa!

TO BE CONTINUED
---
Written by: IRK@epicsones.com
Brought to you by: Pinthaihoi@epicsones.com
Do not take out without credit, or i'll kick ur ass!

10 comments:

  1. Au hứa lèo nha nói 8h có chap mà e đợi mãi h` này mới có...Nhưng thui ra chap là đc rùi iu Au vô cùng :x
    P/s: Nhưng e iu ng edit hơn haha

    ReplyDelete
    Replies
    1. Fany tàn nhẫn wa :T Ra là iu người edit hơn @@'

      Delete
  2. "Điều tệ hại nhất là khi con người ta lãng quên điều quan trọng nhất trong đời mình.
    Và điều đau đớn nhất là khi con người ta không thể quên đi con người đã lãng quên mình." Like nhất câu này =>thank Gill nhé
    P/s: fic rất hay và đúng tâm trạng của m

    ReplyDelete
  3. Chap này rất giống với tâm trạng bây giờ :(
    Con mều mau chạy ra giữ lấy anh Bắp ngay ><
    mau giữ lấy trước khi tất cả quá muộn
    Hóng chap sau của au :x

    ReplyDelete
  4. Đọc đến chỗ người đàn ông kia chạm vào Jessica mà tim mình như ngừng đập theo Yuri =)) Anw, chap này có hơi nhức nhói tí nhưng vẫn hay cực, đợi chap sau xD

    ReplyDelete
  5. fic này nội tâm quá,tội sica bị ruồng bỏ,trả thù nhưng lại iu,
    'Em tàn nhẫn với Yul khi em làm đau Yul hay.......
    chính Yul tàn nhẫn với em khi Yul xóa đi ký ức về em?' like câu này

    ReplyDelete
  6. Chap này hay lắm ss ạ :(.

    Sica à, níu kéo Yul đi :(

    ReplyDelete
  7. mình rất thích cách viết của au ý :x, cảm giác rất chi là thật :), lúc Sica hôn anh chồng chưa cưới kia mình cũng thấy nhoi nhói lắm á :))

    ReplyDelete
  8. "Điều tệ hại nhất là khi con người ta lãng quên điều quan trọng nhất trong đời mình.
    Và điều đau đớn nhất là khi con người ta không thể quên đi con người đã lãng quên mình."<<<<like mạnh,fic có mấy câu kết đoạn siêu hay,quả thật k đùa dc vs au,đọc coi bộ thấy loáng thoáng ai đó trong fic.^^

    ReplyDelete