1.6.13

[Written] [Oneshot] Hopeless - Vô vọng

Author: IRK

Disclaimer: Tất cả các nhân vật đều thuộc về trí tưởng tượng của mình.

Rating:
 R

Parings: Yoonsic, Yulsic, Yulti.

Category: Angst, Tragedy, Romance, Shoujo ai.


Music: Make you feel my love - Adele 


***


Mười một giờ đêm. Tôi dứt ánh nhìn khỏi vài giọt nước mắt còn vương trên má em khi tôi chưa kịp hong khô. Tôi cảm thấy cổ họng mình đắng nghét, rõ là tôi rất yêu đôi mắt buồn mênh mang đó nhưng hôm nay nhìn nó phẳng lặng ngập nước khiến lòng tôi như chết dần. Em lấy tay quệt vội giọt nước mắt khi vài cơn gió lạnh lừng lững quấn quanh em.


Vai em khẽ run. Lòng tôi chênh chao.

Tôi muốn ôm em.
Siết chặt em trong vòng tay.
Lau đi những giọt nước mắt yếu mềm.
.....Nhưng không thể.



Em vẫy tay tạm biệt và mỉm cười. Nụ cười nhẹ hẫng tựa như trái tim chưa bao giờ tan nát. Tôi lặng thinh lắng nghe những phiến lá giòn tan gẫy vụn dưới chân em.

Tôi xoay lưng bước đi trên đại lộ dài thênh thang khi bóng em khuất dưới cổng vòm đầy hoa trước hiên nhà. Tôi bước vài bước rồi lại nhắm nghiền mắt, cảm nhận dư vị mùa đông phảng phất xung quanh. Một giọt nước mắt chơi vơi rơi dài. Tôi không cần phải tỏ ra mạnh mẽ nữa. Tôi cần chấp nhận sự thật mình đã yêu em nhiều như thế nào. Và chấp nhận cả sự thật người em yêu không phải là tôi.


Em hai mươi bốn tuổi.
Yêu sắc xanh tím.
Khiến người khác quay cuồng chỉ bằng một nụ cười.
Dại khờ bởi tình yêu sét đánh.
Và.. em là của YoonA.



"Em đã gọi hàng ngàn cuộc nhưng Yoong không bắt máy". Giọng nói em rít lên nghèn nghẹn bên kia đầu dây điện thoại khiến tôi gần như đông cứng tựa pho tượng cổ bám đầy rêu xanh cũ kỹ. Tôi đã không do dự một giây nào trước khi lao đến bên em. Tôi đã biết vai áo sơ mi mình đang mặc sẽ ướt đẫm nước mắt của em. Tôi đã biết mình sẽ ngồi bên em hằng giờ để nghe em sụt sùi khóc về ai đó không phải tôi. Tôi đã biết đến một nhịp thở khó nhọc của em cũng sẽ làm mình đau.


Tôi luôn biết những điều này sẽ khiến lòng mình vụn vỡ nhưng đã không thể làm khác.
Bởi vì... Tôi yêu em. Một tình yêu hoang hoải.


Đêm. Lẻ loi với chiếc bóng, tôi dấn mình vào một góc phố nhỏ còn sáng đèn với hàng tá cặp tình nhân đang cười đùa bên cạnh. Đây là nơi lần đầu tôi gặp em. Một buổi chiều ẩm ướt cuối thu, tôi cùng YoonA ngồi trên chiếc ghế gỗ dài để chờ tuyến xe bus màu đỏ quen thuộc. Đám mây xám xịt phía xa kéo theo một cơn lốc xoảy nhỏ cuốn qua góc phổ khi tôi nhìn thấy em. Chiếc váy hoa em vận phất phơ theo gió, làn tóc rối bị hất tung lên cao.


Trái tim tôi ngừng đập trong khoảnh khắc đó.
Thật ngốc nghếch khi mối tình đầu của tôi lại va vào chuyện sét đánh ấu trĩ như vậy!


Là tôi nhìn thấy em trước. Là tôi ngập chìm trong ánh mắt của em trước.
Là tôi cố che giấu đôi bàn tay run bây bẩy khi đưa chiếc ô nhỏ cho em.
Là tôi cố dằn niềm hoan hỉ khi có trong tay số điện thoại của em.



Ánh đèn tàn lụi. Cảnh vật lặng im. Đổ dài bóng tôi về phía vô tận. Những lát cắt ký ức đan xen ảo ảnh thoắt chớm thoắt tắt trước đôi mắt tối.


Tôi hiểu YoonA và em đủ rõ để biết lý do họ chia tay hết lần này đến lần khác. Bạn thân của tôi cho rằng tình yêu không có ranh giới hay ràng buộc, chỉ cần thuộc về nhau cho dù có hờ hững hay buông trôi đến cách mấy cũng là của nhau. Còn em, em yêu đắm đuối và vụng dại hơn nhiều. Với em những thứ đáng kiếm tìm là những thứ cách xa mình một tầm với.


Với tôi, mọi thứ đơn giản hơn, yêu là khi trái tim thiếu thốn được lấp đầy bởi sự an nhiên quá đỗi trong mỗi giây phút ở cạnh người đó.




Một ngày bình yên kỳ lạ, em tựa đầu lên vai tôi. "Với Yul, em là gì?"


Tôi muốn hét thật lớn như kẻ điên rằng em là tất cả, nhưng không, tôi thay nó bằng một câu trả lời khờ khạo. "Là em gái."


Em cười rúc rích trên đôi vai gầy. "Hơn cả những gì em nghĩ.". Tôi dợm hỏi. "Vậy với em. Yul là gì?"


"Là người không ai thay thế được." Em nheo mắt dưới ánh hoàng hôn vàng vọt.


Tôi gần như ngạt thở. Phải chăng tôi là người dưng không dễ thay thế trong em?


Không biết bao nhiêu lần tôi tự vấn bản thân mình rằng hãy ngừng lại ảo tưởng chập chờn hay đứng chếch choáng trên ranh giới giữa thực và ảo. Sự thực là tôi yêu em và ảo giác là tôi có em.


Không dễ chối bỏ rằng em chưa từng yêu tôi.
Chưa từng...  dù là trong vài khoảnh khắc.


Hơi lạnh buốt đến từng hơi thở khiến tôi muốn ngã quỵ, ngay lập tức tôi xộc tay vào túi áo khoác để chút hơi ấm từ điếu thuốc đỏ lập lòe. Tôi ngồi thừ trên hàng ghế xưa cũ khi nhận thấy điện thoại rung bên trong túi áo. Tin nhắn của em.


[Yul về chưa?]


[Rồi. Em ngừng khóc chưa?]


[Nói dối. Yul lại lang thang ở đâu đó phải không?]


[Nói dối. Em lại ra ban công khóc một mình phải không? Khoác áo vào đi!]


[..........]


[Khoác áo nhanh đi.]


[Em ước gì có Yul bên cạnh.]


Tôi thẫn thờ. Không, là Yul ước gì có em bên cạnh.



[Em luôn có mà, cả Yul và YoonA.]



[Em sẽ lại có được YoonA chứ... Em không thể chịu đựng được việc này.]


[Sẽ được. Mạnh mẽ lên!]


Tôi đốt thêm một điếu thuốc, nước mắt chảy không ngừng.


[Nếu được lựa chọn lại định mệnh, em vẫn muốn chúng ta gặp nhau ngày hôm đó.]


Định mệnh là chúng ta gặp nhau và định mệnh là em yêu YoonA, dù có chọn lại bao nhiêu lần cũng sẽ là thế. Tôi biết em kiên định và cố chấp như thế nào.


[Yul cũng vậy.] Tôi nhấn phím tắt điện thoại và thả nó trở lại áo khoác.




Mười hai giờ đêm, tôi về đến nhà với vài lớp sương đêm vương trên vai áo. Tôi giũ áo khoác rồi treo quẳng nó trên sofa trước khi pha cho mình một cốc cà phê nóng. Tôi hớp một ngụm chất kích thích đắng ngắt khi tiến về ô cửa sổ màu lam. Những luồng khí lạnh táp mạnh như thể muốn thổi bung bề mặt kiếng trong suốt. Như thể muốn thổi bung cả nỗi buồn lặng sâu hun hút bên trong tôi.


Hớp thêm vài ngụm cho đến khi vị đắng ngừng đọng lại trên đầu lưỡi, tôi chợt quyết định làm một điều điên rồ nho nhỏ cho trái tim gầy gò của mình.


Rạng sáng, tôi gần như không ngủ được một chút nào. Nhắm mắt tôi nhớ em. Mở mắt tôi nhớ em.

Jung Jessica.....


Tôi vơ một ít tiền mặt trong phòng cùng thẻ tín dụng rồi quẩy ba lô trên vai. Tôi sẽ tạm rời xa thành phố này. Thành phố nơi ủ đầy kỷ niệm của tôi và em.


Chiếc taxi màu vàng đưa tôi đến sân bay khi nắng sớm vừa chợp tắt, tôi bước nhanh vào quầy vé để thử duyên số của mình với một chiếc vé vô danh nào đó được trả lại. Tôi không xác định mình sẽ đi đâu, mọi thứ cứ rỗng không phía trước. Ngược lên phương Bắc hay xuôi về phía Nam cũng ổn, miễn sao những lời cật vấn trong đầu tôi ngừng lại được đôi lát.


Cô gái bán vé đưa cho tôi một vé may bay lẻ bay về đảo Jeju lúc giữa trưa, tôi hơi ngần ngừ vì hòn đảo đó đầy gió và chẳng phủ hợp với kẻ đi một mình như tôi chút nào.


Bất chợt, một ai đó chạm nhẹ vào vai tôi. Một cô gái tóc đỏ. Cô gái cầm trên tay một cặp vé và hỏi tôi về cách trả vé bằng chất giọng đặc sệt tiếng Mỹ pha lẫn tiếng Hàn kỳ quặc của mình.


Tôi chỉ tay về chiếc quầy phía sau lưng mình và rút ví ra.


"Người ta sẽ mua vé của tôi lại với giá nào vậy?" Cô gái nhướng mày hỏi.


"50%, tôi không chắc lắm." Tôi nhún vai, những phi vụ buôn bán kiểu này thì phải chịu lỗ thôi.


"Trời. Tôi sẽ giết bạn tôi vì cô ấy dám hủy vé lúc này."


Tôi ghé mắt nhìn. Đảo Jeju. Mười hai giờ. Hàng vé VIP ngồi sát cạnh cửa sổ. Tốt hơn chiếc tôi định mua.


"Bán cho tôi 1 vé đi. Tôi trả 70%, bằng tiền với phòng vé. Còn vé kia cô bán lại cho người khác đi."


Cô gái tóc đỏ cười rạng rỡ, đôi hàng mi cong vuốt chớp nhẹ trước mắt tôi. "Tốt quá!"


Tôi gật gù rồi đưa tiền cho cô ấy. Có một chút bối rối kỳ quặc trong tôi. Một chút thôi... Tôi nhanh chóng phớt lờ nó.


"Tạm biệt." Tôi vẫy tay, bước nhanh về phía khu phức hợp ăn uống.


"Đợi tôi với."


"Cô không về sao?"


"Không, tôi đổi ý rồi, không bán chiếc vé còn lại nữa."


Tiếng giày gõ trên sàn đá đột nhiên chững lại.


"Vậy cô sẽ làm gì với nó?". Một câu hỏi ngớ ngấn. 


"Cô muốn uống gì? Trà hay cà phê?" Cô ấy tảng lờ câu hỏi của tôi.


Đây là điều lạ kỳ nhất trong tất thảy những điều kỳ lạ. Có vẻ là tôi sẽ đi cùng chuyến bay với một người dưng xa lạ. Điều lạ lùng hơn cả là tôi không khó chịu, thậm chí còn cảm thấy thi vị.


"Tôi uống cà phê."


"Tôi cũng vậy."


"Này cô tên gì?"


"Tif-fanny"



Tôi nhếch mép, khóe môi tự dưng vẽ thành một nụ cười. Màu sắc ưa thích nhất của tôi là xanh Tiffany.



THE END
---
Written by: IRK@epicsones.com
Brought to you by: Pinthaihoi@epicsones.com
Do not take out without credit, or I'll kick ur ass!

3 comments:

  1. Đọc xong.....ôi hoảng!!!!!!!!!!!!!!
    Yoonsic và Yulti :(( why why why why? ~>_<~ *giãy dụa*

    Cái chuyện tình đơn phương này nghe buồn wá ss ơi, buồn tới mức mà em đang vui tự nhiên mặt đơ lại không cảm xúc luôn nè.
    Nói chung là đọc fic của ss lúc nào cũng thấy buồn vô hạn........
    "Em gái" "người không ai thay thế được" - Thực tế thì cũng nhiều kẻ nói ra câu này rồi.....

    Nhưng mà trong fic ss viết Sica yêu Yoona, mãi mãi cũng chỉ chọn Yoona nhưng là chỉ trong suy nghĩ của Yuri thôi phải không? Nếu như Yuri 1 lần đấu tranh liệu có cơ hội giành được Sica chứ?

    "Đôi khi người ta không dám nói tiếng yêu vì sợ rằng một khi nói ra thì mối quan hệ hiện tại sẽ không còn nữa". Chắc là Yuri sợ Sica không chọn mình, mất luôn cả tình bạn phải không?

    Em ko biết.....có một phần nào đó....là sự mong chờ của Sica, chỉ cần Yul nói chắc chắn sẽ có một diễn biến khác.....nhưng dù sao thì cái kết cũng đã cho Yuri gặp được người mà có thể cô ấy sẽ yêu sau này. :)

    ReplyDelete
  2. Đây là lần đầu tiên mình đọc fic trong này mà chịu cm :") chắc có lẽ vì fic để lại cho mình chút gì đó tản mạn, chút gì đó buồn buồn một nỗi buồn có tên, chút gì đó đau đáu về t/y giữa Yul Và Sica. Một người yêu trong đơn phương, thầm lặng, có chết cũng chẳng bao giờ dám thổ lộ chỉ vì chữ "Bạn". Một người thì bạn ko miêu tả nhiều về tâm lý của Sica nên mình ko dám nói, chỉ suy đoán thôi: Chưa chắc gì trái tim Sica đã hoàn toàn thuộc về Yoong? :)Chưa chắc gì Sica ko cảm động vì tình yêu của Yul? Chỉ là mình đoán mò thôi nha, còn chắc ăn thì bạn nên viết thêm 1 part để miêu tả tâm lý của Sica hơn.

    Cho Fany xuất hiện cũng là một cách làm hay :D vì ko thể để Yul cứ mãi ám ảnh về tình yêu đầu đó. Coi như cũng là một cách để HE vậy :D

    ReplyDelete
  3. cảm giác yêu đơn phương tệ thật,muốn bên cạnh nhưng với tư cách gì? người bạn à??? :) BẠN_câu nói khiến hàng vạn trái tim kẻ yêu đơn phương đau đến nghẹt thở :)

    ReplyDelete