9.3.13

[WRITTEN] [ONESHOT] Rolling Memory - Ký ức xoay tròn || 09.03.2013


Author: IRK

Editor: Jasmine J

Disclaimer: Tất cả các nhân vật đều thuộc về trí tưởng tượng của mình.

Rating:
 NC-17

Parings: Yulsic and more..

Category: Angst, Tragedy, Romance, Shoujo ai.

Status: Almost done.

Warning:
 Fic có ảnh hưởng nho nhỏ đến những trái tim thổn thức lẫn tan vỡ.

Note: Bỏ qua phần đầu của part 1 nếu bạn không thích đọc PG  Note vậy thôi chứ khuyên mọi người đừng bỏ qua 





Kwon Yuri chụp lấy tay cô gái tóc vàng và ấn nàng vào phía sau cánh cửa sắt. Sự phẫn nộ quện chặt lấy ham muốn tạo nên một khối không gian đáng sợ choáng ngợp cả căn buồng nhỏ. Yuri siết mạnh nàng vào lòng và áp vào miệng nàng một nụ hôn thô bạo, lớp son màu cam sáng nhanh chóng bị nhòa ra khỏi nét môi bởi đôi môi dày nóng rực của cô. Cô dừng lại vài giây, liếm lấy dư vị của nàng trên môi mình. Hơi thở sâu và khó nhọc như vừa chạy vài dặm. Nàng có vị như những đam mê say đắm và nồng ấm như rượu vang. Yuri trong phút chốc đánh rơi cơn giận dữ căng tràn trong máu thịt của mình, dục vọng bên trong tích tụ và giằng xé khiến cô suýt quên đi lỗi lầm cô gái kia vừa gây ra cho mình.


Không, mình không được mềm lòng... Cô kéo nàng lại sát ngực mình hơn, gần đến nỗi có thể nhìn thấy vài đốm vàng rực cháy trong đôi mắt nâu cuốn hút kia. Trái tim nàng đập loạn xạ trong lồng ngực trong khi những cơn rùng mình liên tục chạy dọc sống lưng mỗi khi Kwon Yuri mấp máy môi vờn trên đám lông tơ của nàng. Nàng gần như phát điên vì những đụng chạm dồn dập kiểu này, nó vừa làm nàng hoang mang ngỡ ngàng vừa đẩy nàng đến nhục cảm khoái lạc.


Cô gái tóc vàng nghiêng đầu, nhón chân hất giày cao gót rơi chỏng chơ trên sàn trước khi Yuri ngả lên người và ghìm nàng xuống sàn. Mặt sàn lạnh buốt, cái lạnh thấm nhanh vào da thịt khiến nàng vô thức cong lưng lên kèm theo tiếng rên rỉ nhè nhẹ. Kwon Yuri luồn một tay áp chặt vào lưng ôm trọn lấy nàng. Cô gái tóc đen vuốt ve nàng bằng những đầu ngón tay râm ran như có tĩnh điện. Nàng lần đôi bàn tay dọc theo nếp xếp che phủ dãy nút lên phía trên cổ áo và đan tay vào tóc Yuri.


Yuri một lần nữa hôn nàng, lần này là nụ hôn có lửa.


Nụ hôn trở thành một sự ngấu nghiến cuồng bạo, nóng bỏng và đê mê giữa môi, miệng và lưỡi. Chúng mút chặt lấy nhau như không thể tách rời. Ngón tay cô miết dọc lớp vớ da lần đến gấu váy màu be. Cơ thể nàng rung động khiến phần bụng dưới cuộn lên và nàng bấc giác khép chân lại. Cô thở hắt ra niềm khoái cảm tận sâu, sâu kín phía trong lồng ngực, chầm chậm tách môi ra khỏi nàng và nhìn ngắm nàng qua đôi mắt mờ đục vì dục vọng dâng trào. Ham muốn mãnh liệt nhanh chóng quật ngã lòng tự tôn của cô.


"Jessi..." Cô thì thào, giọng khản đặc, lặp đi lặp lại tên nàng trong khi vuốt nhẹ đầu ngực se cứng của nàng bên dưới lớp áo nhung đen. Bầu ngực nàng căng ra, nhức nhối khi nàng đau buốt vì chờ đợi, chờ đợi một sự xâm chiếm ở đâu đó giữa hai chân. Nàng hé mắt nhìn Yuri giũ áo khoác ra khỏi vai, giật tung áo sơ mi và nhận ra từng mảnh vải che phủ thân thể bị xốc xếch dần. Cô gái tóc đen để bàn tay tham lam của mình lướt qua bụng, trượt dần xuống phía dưới, một ngón nhẹ nhàng lách vào trong. Cơn rùng mình vì thỏa mãn khiến nàng choáng váng, nàng bấm sâu móng tay vào làn da ẩm ướt màu mật ong. Nàng rên rỉ đầu hàng trước sự mạnh bạo cấp bách của Yuri. Môi dưới nàng bầm tím và phần bầu ngực cũng vậy. Nàng chưa bao giờ thấy Yuri mất kiểm soát và làm chấn động nàng bởi bản năng nguyên thủy như thế này.


Yuri thúc ngón tay sâu vào phía trong khiến nàng gần như phủ phục. "Yul...". Cô trượt môi xuống phần cằm gợi cảm của nàng và cắn nhẹ vào đó, hôn chỗ hõm nơi cổ nàng, nơi mạch của nàng đang đập điên cuồng phía trong.


"Làm ơn đi...." Yuri quen thuộc với từng phần trên thân thể nàng và bất cứ đụng chạm nào từ người đó cũng khiến nàng mềm yếu.


Kwon Yuri là người duy nhất có thể tạo ra những áp lực đều đặn chết người ở giữa hai chân nàng, mỗi đợt tấn công đều như vũ bão và nàng hoàn toàn bị cuốn xoáy vào niềm sung sướng mãnh liệt đó. Từng cơn run rẩy tựa như sóng tràn dội ngược mạch máu của nàng. Nàng gần như vỡ tung, da thịt nàng tê tái, hơi thở nàng bị cướp đoạt khi nàng tiếp cận tột đỉnh khoái cảm. Nàng rướn lên và cơ thể ướt đẫm uốn cong ghì sát Yuri như một cây leo.


Khi tất cả xáo động lắng dịu xuống, Yuri tựa môi vào trán nàng, giữ yên cho đến khi hơi thở ngừng dồn dập. Nàng chờ đợi một nụ hôn vỗ về trên trán như thường lệ nhưng tuyệt nhiên không có. Yuri chầm chậm rời khỏi nàng, kéo phần váy bị tốc của nàng về chỗ cũ và chỉnh lại vớ cho nàng. Đôi mắt đen láy nhìn trực diện nàng, xoáy sâu ánh nhìn chăm chú khác biệt chạm vào từng góc cạnh trên gương mặt nàng. Yuri đứng bật dậy, vơ lấy áo sơ mi và bắt đầu cài từng chiếc khuy vào khuyết áo ở tà trái.


Nàng ngước nhìn cô gái tóc đen trước mặt trong khi cố gắng xỏ chân vào đôi giày cao gót của mình. Nàng hơi hoảng loạn vì sự diệu kỳ và khủng khiếp đang xảy ra cùng lúc trong nơi này. Gương mặt lạnh lùng của Yuri hoàn toàn khác với gương mặt nóng bừng khi làm tình với nàng lúc nãy. Có gì đó không đúng....


"Yul sao vậy...?" Nàng nói đứt quãng, cổ họng nàng vẫn khô khốc để có thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.


Cô gái tóc đen lắc nhẹ đầu trong lúc bẻ gập cổ áo lại. "Chẳng sao cả...". Yuri xoay mặt tránh ánh nhìn của cô gái tóc vàng khi nhận ra cơn ghen tuông đang bùng cháy thiêu đốt ruột gan cô.


"Yul giận em sao?" Một tiếng nức nở thoát ra từ cuống họng và nàng cắn chặt răng để ngăn nước mắt chảy thành dòng. Yuri của nàng không phải thế này, cho dù người đó có lỡ quên mất nàng thì cũng sẽ không điềm nhiên mặc đồ như thể hai người chỉ là hai kẻ xa lạ vô tình ân ái với nhau.


"Em khóc à..." Yuri tia ánh nhìn về phía gương mặt ngấn lệ của nàng khi cúi xuống nhặt áo khoác xám màu của mình.


Nàng lắc đầu phủ nhận và lỡ đánh rơi vài giọt nước mắt xuống sàn. Yuri chạm tay vào núm xoay nơi cửa và ánh sáng nơi hành lang chiếu rọi sáng bừng một góc căn phòng. Cô đứng tựa lưng vào tường, ngắm nhìn nàng nhấc lấy giỏ xách và bước ra khỏi phòng. Một cơn đau quặn thắt siết lấy trái tim nhỏ bé khi nàng vùi gương mặt đẫm nước trên vai cô.


"Dù em đã làm gì sai... Dù đó là gì đi chăng nữa... Hãy nhớ lấy một điều là em yêu Yul". Nàng siết chặt cái ôm, gần như đã dẹp bỏ niềm kiêu hãnh của mình để lao đến bên Kwon Yuri như một con thiêu thân. Và thứ duy nhất nàng cần lúc này là một cái ôm đáp trả. Một thứ giản đơn thế thôi. Chỉ thế thôi...


Yuri khẽ cử động đôi bàn tay buông thõng của mình, nắm lấy cổ tay cô gái tóc vàng và đẩy nàng ra xa. "Nếu em muốn một trận mây mưa nóng bỏng thì em biết cần phải tìm tôi ở đâu rồi. Đừng nói yêu tôi khi em có quan hệ với ai khác, tôi sẽ chẳng bao giờ biết được... Chẳng bao giờ".


Cơn giận dữ không còn ứ nghẹn nơi cổ họng, nó đã bộc phát và Yuri biết rằng cô vừa tự châm lửa thiêu cháy linh hồn mình. "Là người đó đã hôn em và em thậm chí chẳng có một phản ứng gì..." Tông giọng trầm ấm lúc này thật đáng sợ rền vang trong khoảng không hẹp, nàng đứng đó, gần như hóa đá.


Trái tim nàng ngừng đập trong phút chốc, mắt nàng nhòe dần khi Yuri quay gót rời xa nàng.


"Em đừng quá lo  lắng. Một, hai, ba ngày rồi tôi sẽ quên thôi. Nhưng đừng ôm ấp ai khác trước mặt tôi nữa. Làm ơn đi..."


Yuri không dám thốt thêm bất cứ lời nào nữa, cô sợ mình sẽ vỡ tan. Cô gõ từng bước nặng trịch, cố giữ cho mình không ngã quỵ. Dãy hành lang dài sâu thẳm như một lỗ đen hun hút đáng sợ. Cô vẫn không cho mình dừng lại, bước mãi, bước mãi cho dẫu biết chiếc hố đen ngoàm ở cuối hành lang sẽ nuốt chửng lấy mình.


Thân thể cô vụn ra như cát bụi dưới sức hút chân không khủng khiếp. Vỡ tan thật rồi....




**********



Yuri bật dậy trên giường, một tiếng thét câm lặng bị kiềm chặt nơi khóe môi, mồ hôi túa ra trên cơ thể và người cô rã rời. Cô vừa gặp phải cơn ác mộng tệ hại nhất đời mình.


Cô nghiêng chiếc đồng hồ hẹn giờ về phía ánh đèn ngủ trong khi liên tục lẩm nhẩm vài thứ kỳ quặc từ giấc mơ. 5 giờ sáng. Lạy Chúa.. Mình vừa mơ thứ gì vậy.... Cô chạm tay vào ngực mình khi vài cơn nhói xuất hiện. Giấc mơ lạ lẫm nhưng lại mang đến cảm giác quen thuộc đến đau đớn. Nỗ lực ghán ghép những hình  ảnh của màn ân ái nóng bỏng và cuộc đối thoại kia hầu như vô vọng. Cô loạng choạng đứng dậy, tiến tới rèm cửa thêu ren ở phía đối diện và mở toang nó. Cô cần chút ánh sáng và cơn gió mùa thu dịu nhẹ để xua tan hỏa khí đang làm đầu cô nhức buốt.


Lạy Chúa Tôi.... Cô siết mạnh lấy mép rèm khi thấy khung cảnh tuyết rơi băng giá trước mặt mình.


Tiếng thét thảng thốt xé nát giấc ngủ yên bình của YoonA. Cô lập tức lao nhanh đến phòng chị gái mình, trên người chỉ mặc duy nhất chiếc áo choàng ngủ lông thú, hoàn toàn không một mảnh đồ lót nào. Cửa không khóa và YoonA không chần chừ một giây nào để bật tung nó.


Một Yuri bần thần bất động bên ghế sofa.

Một bên rèm bị rách toạc.

Một chiếc giường xộc xệch như thể chủ nhân nó vừa trải qua cơn ác mộng chân thật nào đó.


YoonA ôm hai tay lấy đầu, tiến nhanh về phía người chị gái đáng thương của mình. Cô quỳ xuống, ôm lấy Yuri. "Sẽ ổn mà."


Cô gái tóc đen ôm lấy em gái mình. "Đây là lúc nào vậy YoonA? Tại sao lại là cuối đông? Hôm nay là ngày chị thi tốt nghiệp và đó phải là mùa thu chứ phải không em?". Thân thể cô đang run lên không kiểm soát, là cô bị điên hay thế giới này đảo lộn?


"Yuri, chị lại tự làm mình đau rồi..." YoonA nhận ra ngón tay của chị mình bị đứt do cứa vào thanh sắt nơi cửa sổ, cô rút giấy từ chiếc hộp ở đầu giường và thấm máu cho Yuri.


"Em biết chuyện này nghe thật khó tin..." YoonA hít lấy một hơi dài, những chuyện này quá đỗi quen thuộc trong hai năm nay, nhưng cô không bao giờ có thể vỗ ngực nói rằng mình đã quen dần với nó. "Chị bị mất ký ức rồi, tai nạn giao thông từ hai năm trước khiến chị chỉ nhớ những chuyện trước đó, còn hiện tại thì không...Là chứng trí nhớ ngắn hạn."


Yuri nắm chặt bàn tay khiến máu tràn ra nhiều hơn. "Làm ơn nói rõ đi, chị biết sẽ là thế này. Khi chị nhìn thấy tuyết rơi ngoài kia và bụi hoa giai nhân chuyển từ màu đỏ sang màu trắng thì chị biết mình đã bỏ lỡ một thứ gì khủng khiếp."


"Và thứ gì đó chính là thời gian 2 năm qua, ký ức của chị tồn tại vài ngày rồi mất. Mọi thứ trở về cột mốc 2 năm trước là ngày chị đi thi...." YoonA tiếp lời, cô lau tay cho Yuri và dán một miếng urgo vào đó. "Trong hộc tủ có quyển sổ nhật ký của chị, em nghĩ chị phải cần nó cho vài ngày tới."


Yuri cảm thấy đất trời dường như sụp đổ dưới chân mình. Đây mới đúng là cơn ác mộng.... Yuri nhíu mày. "Chị bị tai nạn lúc nào?" Cô nhìn em gái mình, hy vọng mỏng manh là mình cầm được tấm bằng kiến trúc sư trước khi bị mất trí. Đó không chỉ là ước vọng thuần túy cho đam mê của mình, đó còn là một lời hứa với một người...


"Ưm... Chuyện đó xảy ra trước khi thi." YoonA nhìn cô đầy cảm thông. "Em biết chị vẫn luôn nỗ lực."


Yuri đấm mạnh tay vào ghế sofa. "Điên rồ..." Cô không thể tin mình lại hứng chịu bi kịch này, mất đi ký ức khác gì người tàn phế.


YoonA uể oải đứng dậy, cô muốn an ủi chị mình thêm một chút nhưng cơ thể cô sắp kiệt quệ. "Em xin lỗi nhưng hôm nay là một ngày dài, sáng nay em đi khai trương quán waffle của mình nên em cần ngủ một chút. Chị xem nhật ký đi, nó gần như sắp rách vì dạo này chị xem nó nhiều quá đó." YoonA nhoẻn miệng cười  khi nhìn gương mặt giãn dần ra của chị gái mình.


Cô gái tóc đen ngước nhìn em gái. "Chị sẽ xem nó. Nhưng... tiệm bánh gì thế?"


"Tiệm thứ hai rồi! Của em và Joo Hyun".


"Sao cơ? Người em thích đơn phương lúc học chung đó à?"


"Hết đơn phương rồi. Bây giờ tụi em là một cặp."


"Cái gì?"


"Đi ngủ đi. Chị tiếp tục hỏi em thì sẽ mất thêm vài tiếng ấy. Nhớ là 7 giờ dậy đi làm."


"Đi làm gì ? Cái quái gì đang xảy ra?"


"Trời ơi, Yuri. Tự xem nhật ký đi"


YoonA đóng sầm cửa lại, tựa vào phiến gỗ trước phòng chị gái mình, ghé ánh nhìn về khung cửa sổ ở cuối hành lang. Mặt trời yếu ớt chiếu từng tia sáng lẻ loi giữa màn đêm đông đặc, mớ mây đen xám xịt vẫn ương bướng choán lấy khoảng không ở cuối chân trời.


Có lẽ căn bệnh đó ngày càng nghiêm trọng rồi.... Chỉ mới hai ngày mà Yuri lại quên nữa sao... Những mảng ký ức nghẽn đoạn đó dần dà sẽ tồn tại trong một ngày ngắn ngủi rồi sau này chỉ là vài phút sao? Em không biết chị gắng gượng được đến bao lâu nữa, Yuri à...




**********


Ánh sáng rực đỏ từ lò sưởi hắt lên gương mặt hụt hẫng của Yuri giữa lúc một cơn gió mang đầy tuyết táp vào khung cửa sổ. Yuri tợp lấy một ngụm whiskey hương khói đặc trưng của vùng Scotland, cô giữ lấy mùi vị nồng cay trong khoang miệng của mình trước khi nuốt trôi xuống cuống họng. Cô chầm chậm giở từng trang giấy trên cuốn sổ bọc da sờn rách sau khi hít lấy một hơi dài để lấy can đảm. Một cảm giác ấm áp lạ thường bất ngờ ngự trị trong lòng khi cô nhận ra dòng chữ nắn nót quen thuộc của mình ở phía sau trang bìa.


Chào Tôi của ngày mai....

. .
.
.


Yuri gấp quyển sổ lại khi đồng hồ điểm 7 giờ sáng, cô xoay mặt nhìn về phía vầng mặt trời vàng nhợt treo lơ lửng ở mạn sườn một tòa cao ốc, khung cảnh sớm mai đẹp nao lòng Cô bước về phòng, ngỡ ngàng khi nhìn thấy một bộ quần áo đã ủi phẳng phiu được đặt ngay ngắn trên giường mình.


Em đoán là chị đã bình ổn hơn, làm việc tốt nhé. Tối nay em sẽ đem món bánh chị thích về. Khóe môi Yuri phớt lên nụ cười nhẹ, cô gấp tờ giấy nhỏ màu vàng lại và bỏ vào hộc bàn. Đây không phải là cách giao tiếp thông thường của chị em cô, ngày trước cả hai gần như cãi nhau suốt, thậm chí còn đánh nhau nữa, thế nhưng bây giờ lại là những tờ ghi chú màu mè kiểu này.


Yuri bước vào nhà tắm, việc vệ sinh cá nhân ngốn của cô kha khá thời gian khi cô liên tục kiểm tra thân thể mình. Ngoài vết sẹo lớn ở đỉnh đầu, cơ thể cô còn có khá nhiều vết bầm và trầy xước, thậm chí chúng còn rõ rệt và rươm máu. Thật tệ hại khi không thể nhớ được bản thân đã trải qua chuyện gì và ai đã tặng mình những vết thương kia. Không phải em chứ, YoonA?



Tiếng chuông cửa reo ầm ĩ khi Yuri đang cài chiếc khuy trên tay áo của mình, cô kinh ngạc nhìn hình ảnh đĩnh đạc của mình trong gương, mới hôm qua cô còn là một sinh viên cuối khóa, và giờ thì cô đã trưởng thành. Mọi thứ xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt.


Yuri lao vội xuống phòng khách, trên khủy tay trái là chiếc áo khoác dày cộm còn bàn tay cô cầm quyển nhật ký, cô nghĩ mình sẽ cần đến nó. Khi Yuri mở cửa, ai đó đang chờ đợi tỏ vẻ không vui, dúi vào tay cô chiếc chìa khóa xe và càu nhàu. "Chở tớ đi, đói bụng lắm rồi."


Sooyoung. Cô đã thấy một tấm ảnh sticker của mình và cô gái cao ráo này trong nhật ký, bên cạnh đề chữ "Bạn thân". Yuri hơi sững sờ vì cô gái có vẻ khá lỗ mãng kia lại là bạn thân nhất của mình.


"Xin chào, tôi là Yuri." Cô xoay lưng lại với Sooyoung, khóa cửa nhà mình lại và nhét chiếc chìa màu bạc vào túi mình.


"Lại nữa sao...?" Sooyoung mở to mắt nhìn Yuri. Chẳng nhẽ việc này lại liên quan đến chuyện hôm qua sao...


"Ùm lại nữa, tớ chẳng biết cậu là ai hết, ngoài cái tên Sooyoung." Yuri ngước lên, nặn ra một nụ cười gượng gạo.


"Vâng, cậu biết thế là tôi vui rồi." Sooyoung nhún vai. "Nhưng mà cũng không vui lắm đâu, vì hôm nay có người hứa đãi Sooyoung này ăn trưa." Cô chậc lưỡi rồi kéo Yuri đi về phía xe của mình. Sau khi ném Yuri vào ghế vô lăng, cô ngồi bên cạnh và bắt đầu ăn chiếc hamburger nhân thịt bò. Sau vài phút, Yuri đã đề được máy và cho xe rẽ ra đường lớn trong khi Sooyoung đã kết liễu xong món bánh của mình.


"Err.. Yuri, hôm nay tớ lại trở thành huấn luyện viên trí nhớ cho cậu, mặc dù mới hôm kia tớ đã làm vậy rồi. Dạo này cậu nhớ kém thật." Sooyoung bắt đầu kể cho Yuri nghe về công việc của mình, về lần gặp mặt ngớ ngẩn trên đường cho đến hàng tá chuyện thâm cung bí sử của hai người bạn thân. Yuri phá ra cười trước tính cách hài hước của Sooyoung, mọi thứ dưới lăng kính của cô gái này dường như không chất chứa chút xám xịt nào.


Cô lắng nghe từng lời nói của bạn mình, cố gắng ghép chồng hiện thực và quá khứ, bức tranh mơ hồ về bản thân dường như đã sáng tỏ. Một hình ảnh bất ngờ chạy xuyên giữa hai thái dương, Yuri siết nhẹ vô lăng. Cảm giác nhói đau trong lồng ngực vẫn còn âm ỉ lạ thường. Cô gái trong giấc mơ.


"À Sooyoung, mình...er...có một người bạn hay ai đó... Hay mình đã lỡ có mối quan hệ với ai đó trong thời gian mất trí này không...?" Đôi hàng chân mày nhíu lại khi Yuri biết mình vừa hỏi một câu ngớ ngẩn.


"Ùm..." Nụ cười trên gương mặt Sooyoung nhạt dần. "Thật ra là có nhưng cậu nói rằng đó là quá khứ nên khi cậu hỏi thì tớ không được trả lời quá nhiều." Cô nghiêng người nhìn Yuri, ánh mắt cả hai chạm nhau trong tích tắc, Yuri nhìn thấy sự hoang mang ẩn khuất phía sau ánh mắt sắc sảo kia.


"Chắc đây là lần đầu tiên cậu nghe câu hỏi kỳ quặc kiểu này?" Yuri nhún vai hỏi rồi nhấn nhẹ chân ga khi thấy nóc nhà ga điện ngầm phủ đầy tuyết ở phía xa.


"Vài lần rồi."


Sooyoung vẫy tay ra hiệu cho cô tấp sát vào lề, cô lùi xe chuẩn xác vào một chỗ trống giữa hai chiếc SUV màu đen như thể nơi này rất quen thuộc với cô. Yuri lững thững bước phía sau Sooyoung, cô dẫm lên mớ tuyết mỏng dưới chân mình, mùi tuyết trong vắt xộc tràn lên mũi. Cô tiếp tục đi qua một sảnh lớn rồi tới một dãy hành lang hẹp, vài người mặc đồng phục xanh lam mỉm cười thân thiện khi thấy cô, thậm chí còn vẫy tay với cô. Sooyoung huých vào vai cô. "Cậu nên cười chút đi, ở đây cậu nhiều fan lắm." Yuri nhướng mày nhìn bạn thân của mình trong khi cô gái kia liên tục cười khúc khích đầy hàm ý.


"Được rồi, 5 phút sau vào phòng thay đồng phục, hôm nay sẽ là một ngày dài đấy." Sooyoung đưa cô một miếng sandwich kẹp thịt nguội và cá ngừ rồi quay lưng bước vào căn phòng có một tấm biển nhỏ đề chữ "Staff Only".


Yuri chống khủy tay lên lan can, ánh mắt cô quét về những cột biển báo lưu thông mọc chi chít giữa lòng thành phố. Cô đã biết mình làm công việc gì và nó nghe có vẻ phù hợp một cách nghiệt ngã với người chỉ tồn tại ký ức tạm thời như cô. Ngày hôm nay, tôi chỉ trông chờ vào cậu thôi đấy Sooyoung...




**********




Yuri ngồi thừ trên băng ghế hành khách cùng vài cô bé học sinh trung học, cô đáp lại tiếng hỏi han của các cô gái trẻ bằng nụ cười hờ hững. Đôi chân cô đau nhức vì ngày Chủ nhật bận rộn chết tiệt này, nhưng đổi lại cô đã dùng tay không khống chế được hai tên móc túi và giao cho cảnh sát. Nhân viên an ninh trên tàu điện - cái tên nghe chẳng có gì thi vị nhưng lại là một công việc đầy hứng khởi với cô. Ngoài cô và Sooyoung, còn có ba người khác túc trực trên chuyến tàu nhộn nhịp này. Sooyoung dường như luôn để mắt đến cô và may mắn làm sao khi cô không hề mắc sai lầm nào.


"Coca đây!" Yuri giật bắn mình khi Sooyoung áp lon coca lạnh ngắt vào má phải.


"Lạnh lắm đấy". Cô gầm gừ khi mở nắp lon nước ngọt, hợp chất có gas sủi bọt trào ra miệng lon một ít và Yuri hớp ngay lấy nó.


"Này, có ai ở đây biết chuyện của tớ không?" Yuri ngước cổ, để thứ chất lỏng màu đen trôi tuột xuống cổ họng.


"Không, có tớ lo rồi mà." Sooyoung cười tự đắc. "Thường thì bốn, năm hôm thì cậu sẽ quên nhưng tớ chỉ cần một tiếng như sáng nay để chỉ cậu lại nghiệp vụ của mình."


"Thế sao? Mình có bao giờ làm hỏng thứ gì không?" Yuri e dè hỏi.


"Chưa bao giờ, cậu có mắt quan sát tốt, óc phán đoán chuẩn, cái đó là thuộc về bản năng rồi. Đã là bản năng thì chẳng bao giờ mất được." Sooyoung đặt chiếc lon rỗng xuống cạnh mình. "Lúc nãy cậu đấm tên kia muốn gãy răng luôn."


Yuri bật cười, phất nhẹ tay. "Đừng làm quá, tớ chỉ vô địch boxing khu vực thôi mà." Cô chần chừ vài giây trước khi xoay nhẹ chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình. "Ừm...Này Sooyoung, tớ không phải là kẻ si tình quá mức chứ? Có phải tớ bị người ta bỏ rơi nhưng vẫn không chịu từ bỏ không?" Yuri đăm đăm nhìn vào vật tròn nhỏ lạ lẫm trên tay mình.


"Không, thật ra thì...." Sooyoung đang nói thì bị ngắt lời bởi tiếng rè rè từ máy bộ đàm vang lên. Cô nhăn mặt khổ sở nhìn Yuri trước khi hét vào chiếc máy cầm tay nhỏ. "Giữ hắn ở đó, tôi tới liền đây." Cô ngay lập tức đứng dậy, vẫy tay với Yuri trước khi chạy như bay về phía bên kia của tàu.


Cô gái tóc đen xoay người quẳng hai lon coca rỗng vào giỏ rác ngay khi tàu dừng ở trạm Gangnam. Yuri thoáng rùng mình khi một đợt không khí lạnh từ ngoài ùa vào trước khi cửa tự động đóng xịch lại. Cô lướt vội ánh nhìn qua vài vị khách và ngừng lại hàng tá giây trước một cô gái đội mũ kết đen vừa yên vị ở phía đối diện mình. Dưới vành mũ tối màu, Yuri có thể nhận ra cô ấy trang điểm đậm và lộng lẫy, đối lập hoàn toàn với chiếc quần legging rằn ri ôm sát đùi và chiếc áo khoác măng tô cỡ rộng của mình. Cô bất động khi ngắm nhìn kiệt tác trước mặt mình, gần như hoàn hảo trừ gu thời trang lạ lẫm và gương mặt lạnh lùng như băng tuyết. Tim Yuri đập chậm chạp rồi ngừng hẳn khi cô gái đó ngước lên rồi nhếch mép cười. Đôi mắt màu nâu sáng nhìn thẳng vào cô, chăm chú và mãnh liệt.


Yuri nhận ra cơn đau nhói trong lồng ngực bắt đầu tái phát khi luồng không khí lạnh xung quanh đang bị cô gái kia hút lấy. Cô cảm thấy không thể thở được trước vầng ma lực mạnh mẽ đó. Có lẽ mình dính bùa rồi...


Cô cắn môi, đứng phắt dậy và bước nhanh về phòng vệ sinh ở cuối tàu. Vừa vào trong, cô hít một hơi thật sâu rồi nhìn mình trong gương. Dưới ánh đèn sáng rực, má cô ửng hồng, mắt cô sáng ngời, tay cô tê cóng, tâm trí hỗn loạn. Dứt khoát có điều gì đó không ổn.



Cô rút bao tay ra để lên bồn, vốc một ít nước lạnh và áp vào gương mặt nóng bừng của mình, sau đó lau nhẹ bằng khăn giấy. Yuri nhắm hờ mắt, cố điều tiết lại hơi thở dồn dập của mình. Khi mọi thứ gần bình ổn, cô mở mắt, sững người kinh ngạc khi thấy cô gái lúc nãy đứng cạnh mình. Cô ấy đã gỡ nón ra, mái tóc vàng xõa ra óng ả, Yuri chết lặng khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu mê hoặc chết người trong gương. Cô gái thì thầm bằng chất giọng trong vắt sau khi quệt thỏi son Private Red qua vành môi dưới của mình. "Sợ em lắm sao?"


"Sao cơ?" Yuri trả lời bằng một câu hỏi trong khi mắt không thể rời khỏi lớp son môi đỏ thắm tựa máu đào.


"Em hỏi là Yul sợ em lắm sao?" Cô gái bỏ thỏi son vào giỏ, tiến gần lại Yuri. Ánh mắt cô có phần xáo động khi ngón tay cô chạm vào gương mặt cô gái trước mặt mình.


"Xin lỗi, cô... biết tôi?" Yuri nắm lấy khủy tay cô gái tóc vàng, mơ hồ nhận ra đôi mắt kia dường như đã từng để lại một khoảng trống trong tâm hồn mình. "Nói tôi nghe, cô là ai?" Cô gần như gào lên, đầu cô nhức buốt như khi vừa thoát khỏi cơn ác mộng lúc sáng.


"Em là Jessica...Yul... Em xin lỗi" Giọng nàng đầy khẩn khoản như van nài một sự tha thứ. "Là lỗi của em, chính em làm Yul như thế này." Lệ tràn thấm ướt mi mắt, Jessica không ngờ mình lại một lần nữa đẩy Yuri vào bước đường cùng. Lẽ ra nàng không nên thế, lẽ ra nàng nên đẩy anh ta ra ngay khi có thể, lẽ ra nàng nên làm mọi thứ để Yuri không phải hứng chịu cú sốc này. Nàng chấp nhận đón lấy cơn giận dữ khủng khiếp của Kwon Yuri còn hơn để Yuri thu mình lại và xóa hết mọi thứ chỉ trong một đêm.


"Em biết bây giờ em có nói gì thì Yul cũng không thể nhớ được. Nhưng em xin Yul đừng hiểu sai về em. Là anh ta đã hôn em, em vì quá bất ngờ nên không thể phản ứng..." Một giọt nước mắt tủi hờn chạy dài trên gương mặt đau buồn của nàng.


"Cô nói gì...?" Yuri thấy mình quay cuồng trong từng câu từng chữ tuôn ra từ cô gái tóc vàng tên Jessica này. Cô ta nói như thể cả hai người có một mối quan hệ khắng khít nào đó và điều đó khiến Yuri gần như phát điên. "Tôi là gì của cô...?" Cô siết mạnh lấy cánh tay của Jessica, buộc nàng ngừng khóc và nhìn sâu vào đôi mắt đen thẳm của cô.


Nàng mím chặt môi, nước mắt tràn ra nhiều hơn khi nàng mấp máy. "Chúng ta..." Nàng nấc lên, hơi thở nghẹn đắng nơi cổ họng. "Chúng ta đã từng yêu nhau."


Jessica giương đôi mắt đau buồn nhìn cô gái tóc đen trước mặt mình, người duy nhất trên thế giới này khiến nàng đau khổ hơn tất cả những bạn trai cũ của nàng gộp lại.


Kwon Yuri buông tay cô gái tóc vàng ra, lùi một bước để tựa hẳn lưng vào mảng tường bằng kim loại trơn lạnh. Dạ dày cô thắt lại trong mớ lùng nhùng của cảm xúc mâu thuẫn. Giận dữ và khao khát, dè chừng đến ngộp thở và nỗi sợ hãi quặn thắt tâm can. Thay vì chọn cách đối mặt với những rung động bồi hồi trong lồng ngực, cô lại chọn cách chối bỏ nó. "Tôi không hiểu cô đang nói gì."


Bi kịch là khi ta được ban ơn kì diệu để gặp một người và lại lãng quên người đó trong ký ức bị đánh cắp của mình.


Không gian đông cứng. Ngột ngạt và oi bức. Một phụ nữ ngoài ngũ tuần đẩy cửa bước vào, vẻ cau có khiến hàng chân mày rậm của bà sụp xuống. Rõ ràng bà không thích có hai người đứng choán mất lối vào toilet của mình, và hơn cả là họ không có vẻ gì cần nán lại nơi này thêm chút nào cả.



Yuri im lặng không nói một lời, nắm lấy cổ tay cô gái tóc vàng, kéo nàng ra khỏi ánh nhìn tăm tối của người phụ nữ kia. Nàng quệt vội dòng nước mắt màu xanh đen, vai nàng run lên không kiểm soát. Yuri mở cửa, đặt túi xách màu be vào tay nàng.


"Tôi không biết thật sự chúng ta đã gặp nhau bao nhiêu lần..." Yuri thì thào sau khi đóng cửa lại phía sau lưng mình.


Ba mươi tám lần. Nàng nghẹn ngào nghĩ.


"Và tôi cũng không biết mình có từng yêu cô lần nào không..."


Ba mươi bảy lần. Nàng nhạt nhòa nước mắt. Hai đêm liên tục, nàng khóc cho niềm kiêu hãnh bị vùi lấp của mình.



"Nhưng thật sự ngay lúc này đây, tôi không biết cô là ai. Nếu chúng ta có lỡ yêu nhau thì hãy quên đi. Tôi cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến viễn cảnh mình làm ai đó đau lòng mà không biết, hay ai đó tổn thương tôi nhưng tôi lại quên. Điều đó thật điên rồ lắm phải không?" Yuri nhíu mày,đầu óc quay cuồng, nhiễu loạn, có lẽ cô đã bị giấc mơ tối qua ám ảnh mất rồi. Những lời lẽ bật ra từ cô nghe đầy khác thường nhưng không lạ lẫm, dường như cô đã từng thốt ra lời nói tương tự trước đây.



"Phải. Quả là điên rồ." Nàng nhốt tiếng nức nở phía trong lồng ngực. Jessica nắm chặt lấy quai túi xách, lớp da mỏng bị xoắn mạnh dưới nỗi thống khổ của nàng. Nàng đội chiếc nón trở lại, kéo cửa bước ra ngoài khoang, bỏ mặc Yuri đứng một mình trong sự hoang mang vô định.


Nàng buộc mình phải xuống tàu trước một trạm, nàng không thể nào hít thở nổi bầu không khí trên chuyến tàu định mệnh này. Jessica bước ra khỏi ga điện ngầm, ngước nhìn bầu trời đen đính đầy những ngôi sao nhấp nháy. Gió đêm lành lạnh cuộn tròn dưới chân nàng, Jessica gài thêm một chiếc cúc trên áo khoác dài. Nàng vẫy vài chiếc taxi nhưng vô vọng, những chiếc taxi phớt lờ bóng dáng nhỏ bé của nàng trong đêm đông và cứ thế lao vút đi. Bỗng chốc nàng cảm thấy tuyệt vọng kinh khủng, mọi thứ trên thế gian này dường như đều quá bất công. Ngay lúc này nàng chỉ muốn cuộn mình thành một khối tròn rồi khóc trong một góc không người nhưng bây giờ nàng lại phải hối hả trở về Nhà hát lớn trước khi gã giám đốc điên tiết lên vì nàng đã trốn khỏi buổi diễn thử và lại trở về với lớp trang điểm nhem nhuốc.


Nàng rút điện thoại ra khỏi giỏ xách, đằng hắng trước khi cất giọng nhẹ nhàng. "Tới đón mình được chứ?"




TO BE CONTINUED



1 comment:

  1. cái fic nghe từ lâu lắm roài h mới dc đọc thiệt là zui quá mà =)))))))
    e nghe lời G á ko có đọc chữ màu xanh =)))))
    thik nhất mấy câu in đậm của G á :">

    ReplyDelete