21.3.13

[Trans] [Oneshot] [Yulsic] A deep and dying breath - Hơi thở lụi tàn

Note:: Fic không có credit do không thể contact với author và link bản eng cũng không còn tìm thấy (fic được trans từ 1 năm trước). Và bản trans này cũng không đầy đủ do transer chưa muốn trans tiếp (1 cái kết không đẹp) nhưng vẫn muốn chia sẻ với mọi người :D
Nếu cảm thấy nhạy cảm về vấn đề tác quyền, vui lòng click back!~
----------
Rating: PG
---------------------------------------------------

Dù thời gian có trôi đi đến tận vô cùng mình vẫn nhớ về tình yêu của chúng ta, bàn tay cậu chạm nhẹ trên vai mình khi cả hai cùng sải những bước dài đan xen chậm rãi trên sàn khiêu vũ, khoảnh khắc ấy cứ mơ hồ đánh động cõi lòng làm mình nhớ về tình yêu mà đôi ta từng hẹn ước. Cậu nhảy không hay, và mình khiêu vũ cũng rất tệ, thế nhưng đôi chân chúng ta luôn cùng đung đưa từng nhịp từ trái qua phải hòa quyện vào tiếng nhạc du dương. Khi ấy mình cảm tưởng không gian gần như đông cứng lại và thời gian cứ như ngừng trôi, chỉ còn hai chúng ta, mình và cậu...


"Jessica, mình nghĩ chúng ta nên quay trở la..."


"Thư giãn đi", cậu thỏ thẻ với âm giọng bình thản, thế nhưng khi đôi bàn tay mình trượt dài nhẹ nhàng xuống vùng eo thon thả của cậu thì có những ngón tay của ai đó run rẩy chạm khẽ vào gáy của mình. Mình có thể cười thật to mỗi khi nhìn thấy niềm kiêu hãnh không bao giờ tắt ở cậu, mỗi khi nhìn cậu tỏ vẻ như cậu cực kỳ mạnh mẽ khi ở gần mình, đó có lẽ bởi vì cậu muốn mình tin rằng thật sự chúng ta đang khiêu vũ cùng nhau và cậu không muốn từ bỏ mình.


Hơi thở của cậu như đang vờn trên làn da vùng cổ của mình, và nhìn sâu vào vầng sáng trong đôi mắt cậu, mình biết rằng mình có thể chờ đợi cậu mãi mãi, để có thể một lần nữa siết chặt bàn tay cậu, dù chúng ta đang ở giữa muôn trùng đau đớn và chia ly. Mình nghĩ rằng sẽ không bao giờ có việc rời xa, cũng sẽ không bao giờ có việc trở về, vì chúng ta luôn sánh bước cùng nhau.


"Mình yêu cậu"


Mình ghét mỗi khi cậu tìm ra đủ dũng khí để nói những từ đó, bởi vì mình thật sự rất muốn cậu giữ những điều đó cho riêng cậu thôi. Chỉ vì một nụ cười giản đơn từ cậu cũng đủ làm mình quay trở lại, thế nhưng mình lại mang nỗi sợ mơ hồ với những thứ quá chân thật như thế, để rồi cuối cùng, tan vào hư vô.


Ánh đèn trên sàn mờ dần, mình giữ chặt eo của cậu, biết rằng đây sẽ là những bước nhảy cuối cùng. Và thậm chí cậu còn buông mình ra trước như cái cách cậu thốt ra rằng cậu yêu mình, rồi tay mình trượt từ eo xuống nắm bàn tay đang buông thõng của cậu, kéo cậu về cái bàn ở phía góc, những tia suy nghĩ xuyên qua đầu mình, nói rằng cậu sẽ không rời xa mình. Những cử chỉ và ánh nhìn của chúng ta như đoạn phim đầy đau đớn đang chiếu chậm lại, nhưng ở một cách nào đó, mình cảm thấy thật ngọt ngào khi đuổi theo cậu từ phía sau.


Nỗi đau hoàn toàn không thể định nghĩa được, bởi vì cho đến hết tối nay, mình biết rằng cậu sẽ quay lại với mình lần nữa.


---

"Mình đi đây."


"Mình biết."



Chúng ta lại lướt trên sàn nhảy một lần nữa, mảng ký ức này mình không thể nào lãng quên được vì đây là thời khắc cuối cùng cậu ở bên mình. Thật kỳ lạ khi chúng ta cứ đồng điệu rồi lại dính chặt với nhau trong từng bước nhảy, tựa hồ như cơ thể chúng ta đang đấu tranh để níu kéo thời gian cạn kiệt. Rõ ràng chúng ta rất tệ khi khiêu vũ cùng nhau nhưng cái cách mà cậu dịu dàng áp chặt cơ thể vào mình dưới ánh sáng lập lòe của quả cầu đầy màu sắc dường như đã trở thành một thói quen cố hữu, mặc dù đó chỉ là lần thứ hai chúng ta ở quán bar đó.



Sẽ ra sao nếu suy nghĩ mãnh liệt về cậu có thể ngăn được dòng chảy thời gian lúc đó?



Nghe thật nực cười khi mình không bao giờ hỏi cậu đi đâu hay thậm chí khi nào cậu trở lại. Mình luôn tự dặn lòng rằng mình sẽ không sao như cái cách cậu nói rời xa mình chính là sự mặc nhiên tốt đẹp dành cho chúng ta. Cả mình và cậu đều chấp nhận một điều rằng thật dễ dàng khi rời xa nhau từ lần này đến lần khác. Đêm đó cậu đã đến bên cạnh mình lần thứ ba kể từ khi cậu mất hút, và khi nhìn chiếc vali cậu đem theo thì mình biết chắc rằng cậu lại tiếp tục rời xa mình... thêm một lần nữa.


"Sẽ ổn thôi", cậu thì thầm trên vành tai mình. Nhưng chúng ta không hề ổn. Những ngón tay của cậu không còn run rẩy khi chạm vào cổ mình và đôi bàn tay của mình không còn lững lờ vuốt ve eo cậu. Mình tự hỏi rằng liệu chúng ta đã thực sự mạnh mẽ hơn hay chỉ đơn thuần là chúng ta tự dối lòng và vờ như mọi thứ vẫn ổn.



"Jessica, mình..."

"Đừng nói gì cả."


Đôi chân chúng ta lại xoay tròn đồng điệu bên nhau, thế nhưng vũ điệu lạc lõng này với thứ âm nhạc bám xung quanh gần như tách rời. Liệu cậu có biết rằng mình đã muốn bật khóc đến mức nào không, khi từng tia suy nghĩ về việc cậu rời bỏ mình cứ xuyên thẳng qua đầu mình.

Và rồi, mình đã nhìn sâu vào ánh mắt cậu, cố gắng kiếm tìm thứ mà chúng ta từng mơ ước, là hạnh phúc mãi mãi. Mình lùi lại với đôi mắt tan tác khi nhận ra mãi mãi trong mắt cậu đã vụt mất.

Mãi mãi...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Mãi mãi....


Phải chăng chúng ta đừng nói yêu mãi mãi...



END OR MAY BE CONTINUED?

P/s: Nếu có vô tình bắt gặp từng câu chữ mang nỗi lòng hay âm hưởng xúc cảm của một ai đó thì cũng đừng suy nghĩ và cứ để nó trôi đi...

===========================
Author: notfondofyou
V-Translated & Edited by: Bún Đậu Mắm Tôm
Brought to you by: Pinthaihoi@sonebadao.blogspot.com
Do not take out without credit!

No comments:

Post a Comment