12.7.12

[Written] [Longfic] [Phiên ngoại 1] Severely - Tàn Khốc || 12.07.2012

Chapter Bonus 1
Blind Alley ...or Outlet Trail?
Ngõ cụt ...hay lối mòn?


Must click: Shinvi's Theme Song

***

YoonA ngồi bất động trên trường kỉ và cố tự nhủ mình không nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ mà cô luôn yêu thương. Cô cố lờ đi tiếng vọng ấm ức từ thanh quản nhỏ bé đó hay tiếng sột soạt khi con bé vùi mũi vào mớ khăn giấy khô ran. Cô không hề lắng nghe, nhưng tiếng trở mình nặng nề của con bé vẫn âm vang trong tai cô. Cô không nghe thấy gì trừ sự im lặng khi con bé bắt đầu quệt vội dòng nước mắt ngắn dài trên đôi gò má ửng hồng của mình. Và cô hình dung ra con bé đang chầm chậm ngồi dựa vào bức tường ở sát mép giường, bó gối và nhìn ra khoảng không mênh mang trước mắt. Sự im lặng tăng lên khi tiếng nức nghẹn tan biến và cơn đau trong đáy mắt của con bé thấu dần vào màn đêm.

Cô ngừng nhìn chằm chằm vào bức tường cách mình ba sải tay. Cô ngửa đầu ra sau và nhắm mắt lại. Mình làm tổn thương con bé thật rồi…


***




Cô gái nhỏ gạt cà chua và phần bắp trộn qua một bên, rồi xiên nĩa vào miếng ức gà cùng vài lá rau xà lách mềm. 



“Từ bao giờ con không thích ăn cà chua vậy?”, người phụ nữ trẻ ngồi cạnh cô bé cất giọng trong khi nhìn chằm chằm vào chiếc dĩa sứ trắng được trang trí tỉ mỉ với một đường vành hoa văn cổ màu xanh.





“Không phải con không thích mà vì hôm nay con cảm thấy không muốn ăn.” Cô gái tóc nâu trả lời dì mình một cách thành thật kèm theo một nụ cười nhẹ. Cô nghiêng người lấy một khúc bánh mì để tránh ánh nhìn từ người phụ nữ trẻ ngồi cạnh mình, dì cô là một người tinh tế và chẳng mấy chốc dì sẽ lột trần được sự bất thường đang len lỏi trong lòng cô bé. Ngay cả khi chính bản thân cô không nhận thức được mình vướng phải vấn đề gì thì dì Joo Hyun luôn tìm ra nó một cách dễ dàng. Trong hầu hết mọi trường hợp, điều này thật tốt đẹp nhưng ngay lúc này đó ắt hẳn sẽ là cơn ác mộng.





“Con không khỏe sao? Sau này dì sẽ không nấu những món có cà chua nữa..”người phụ nữ vỗ nhẹ vào vai cô gái nhỏ. 




“Hyunie. con bé không sao cả... Và em đừng có nuông chiều nó như vậy!” Một giọng nói khác vang lên từ phía cuối chiếc bàn dài, người đó chậm rãi ngửa cổ uống cạn ly rượu chát của mình. 





“…Yoong… Sao lại như thế…”, Joo Hyun đặt chiếc dao trên tay mình xuống bàn, cô nhanh chóng với tay lấy ly rượu của mình và cạn sạch nó sau vài giây. Cô hạ chiếc ly rỗng và liếm một giọt nước màu đỏ tím bị bỏ quên nơi môi dưới. “Em đã bay suốt mười lăm tiếng để về gặp hai người nhưng cái không khí kì quặc này là gì đây? Cả hai người thậm chí không nói chuyện với nhau trong cả buổi tối...” Ngón tay cô rê theo vành chiếc ly thủy tinh trong khi ánh mắt quét về hướng YoonA.


“Yoong không biết, cả tuần nay con bé luôn về trễ và khi Yoong hỏi có chuyện gì thì con bé bảo không sao cả. Yoong nghĩ con bé tự lo được...” YoonA nhún vai trả lời nhát gừng sau khi lấy thêm vài khoanh khoai tây tẩm bột tôm chiên xù vào dĩa của mình. Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực của cô đột nhiên dở chứng chỉ vì cái cách Joo Hyun liếm môi mình. Bất ngờ, ký ức về đôi môi cả hai ấn vào nhau cùng khuôn miệng nóng bỏng trên bầu ngực trần tràn về tâm trí cô. Dĩ nhiên điều cô mong muốn lúc này là bữa ăn tối kết thúc sớm để đoạn phim nóng bỏng đầy khiêu khích đang trình chiếu liên tục trong đầu cô ngừng lại đôi chút.


Joo Hyun tựa hẳn lưng vào chiếc ghế gỗ, cô khoanh tay lại. “Con bé bảo không sao và Yoong thật sự nghĩ là không sao ư? Đây là thời điểm tuổi vị thành niên thay đổi suy nghĩ của mình và chúng ta phải định hướng cho con bé!”. Cô quắc mắt và gằn giọng mạnh hơn trong khi YoonA tiếp tục nhún vai ra vẻ như “cô đã cố hết sức nhưng không thể làm được gì” và nhướng mày nhìn về phía cô gái nhỏ ngồi đối diện. Joo Hyun cảm thấy YoonA của mình thật trẻ con nhưng cô biết rằng cô nhóc Shinvi này đang gặp phải hàng tá vấn đề. 


“Hãy nói dì nghe con đã gặp chuyện gì?”cô hạ thấp giọng khi xoay người về phía Shinvi, cô gái nhỏ lúc này đang nâng cốc nước lọc lên môi mình. Bất chợt có một luồng suy nghĩ chợt lóe sáng trong cô, một nếp nhăn xuất hiện nơi đuôi mắt Joo Hyun khi cô cười đầy ẩn ý“Hay là con thích ai đó rồi?” 


Cốc nước cách vành môi Shinvi chưa tới một phân và cô nhóc cảm thấy may mắn khi mình vẫn chưa uống một giọt nào. Mặt cô bé đỏ bừng và xuyên qua đáy cốc cô bé có thể nhìn thấy dì YoonA của mình đang cười lặng lẽ, điều đó càng khiến sự căng thẳng tích tụ trong cô tăng gấp bội. Cơn ác mộng đã tới... Không gian đông cứng trong vài giây và cô bé mấp máy môi mình. “Không có … Con không thích ai cả!” 


“Er… Shinvi của chúng ta không biết nói dối!” YoonA ngay lập tức biến nụ cười chậm rãi trên khóe miệng của mình thành tiếng cười giòn tan.


Joo Hyun cũng không thể giấu được sự thích thú trong giọng nói của mình, cô không quan tâm đứa trẻ nào đã làm tiểu thư họ Jung rung động, điều làm cô cảm thấy hạnh phúc hơn cả là con bé đã lớn và đang trưởng thành như một thiếu nữ thật sự. “Thích một người không có gì là xấu hay tồi tệ cả…”. Cô thì thầm vào tai cô gái nhỏ trước khi cuộn một nĩa mì ống fettuccini và đặt vào dĩa của cô bé.


“…Mọi thứ chỉ trở nên xấu và tồi tệ khi ta thích người đó hơn những gì ta nghĩ!” YoonA tiếp lời. Cô và Shinvi luôn không hòa hợp nhưng cái cách con bé đón nhận cảm xúc đầu đời khiến YoonA không thể không mỉm cười. Chí ít, dì và con còn có một điểm chung… À không, đó là điểm chung của người nhà họ Jung. 


Shinvi giương ánh mắt tròn xoe nhìn YoonA, cô bé hơi nhíu mày băn khoăn trước khi thốt ra câu hỏi của mình. “Khi nào biết đươc mình thích ai đó hả dì?”. 


YoonA cắn nốt phần thịt gà đang ăn dở của mình rồi dịu dàng nhìn cô bé. “Không có một lý do nào là chuẩn mực cả, nhưng…” Giọng nói của cô bất chợt bị ngắt quãng khi ánh mắt của Joo Hyun quét về phía cô. Ánh nhìn cả hai chạm vào nhau và một vết đau nhỏ bé lạ lùng khơi lên trong trái tim cô. “…Nhưng con có thể biết được khi con không thể sống thêm một giây nào nếu người đó không còn tồn tại nữa…” 


Kret... 


Joo Hyun dùng tay trái đẩy nhẹ ghế về phía sau. "Em sẽ đi lấy thêm bánh mì.." Cô nâng chiếc dĩa ovan màu trắng còn vương vài mẩu bánh mì vụn lên và xoay lưng bước về quầy bếp khuất phía sau hồ cá âm tường. Vạt áo của cô chạm khẽ lên cánh tay trần của YoonA khi cô lướt ngang qua.




"Con ăn tráng miệng chứ?" YoonA đứng dậy trước khi nhận được câu trả lời từ cô gái nhỏ.



"Vâng ạ!" Shinvi gật đầu và vẫn nhìn chằm chằm vào phần cà chua mà mình vừa tách ra với một mớ suy nghĩ mông lung kì quặc. Vì cậu mà tớ chẳng muốn ăn cà chua nữa....




YoonA bước ngang hồ cá và để lại vài sự xáo động nơi thành kiếng khiến lũ cá màu sắc sặc sỡ rung đuôi bơi nháo nhác. Cô bước tới vài bước rồi chạm tay vào bàn tay đang cầm dao của Joo Hyun. "Em sao vậy?". Cô nhấn dao mạnh hơn và phần đầu bánh mì bị cắt đứt rời. 




"Sao Yoong lại như vậy? Nói những thứ như vậy trước mặt con bé sao?". Giọng nói của cô có phần nghẹn ngào, rõ ràng cái cách mà YoonA tự tước đoạt mạng sống của mình mười lăm năm trước vẫn không ngừng ám ảnh cô. Mỗi lần những ký ức xám màu đó trở về, nó luôn bám chặt thành một khối cay đắng nóng hực, sẵn sàng thiêu đốt tâm can cô bất cứ lúc nào. Những ngón tay mạnh mẽ của YoonA làm dậy lên những vết ngứa râm ran bên trong lòng bàn tay khi cô cố giật tay ra.




YoonA siết chặt bàn tay. "Yoong xin lỗi, Yoong không cố ý khi nói như vậy..." Cô đặt một nụ hôn ở cổ của Joo Hyun và cảm nhận rõ ràng sự rung động nhói đau nghẽn đọan nơi đó. "Yoong vẫn luôn ở đây... Chẳng bao giờ rời xa em nữa....". YoonA bắt đầu nới lỏng bàn tay, hơi thở nhẹ nhàng của cô vẫn vờn nơi cổ em gái mình.




Joo Hyun cố gắng ghìm hơi thở dồn dập trong lồng ngực. "Yoong đừng bất cẩn như vậy, con bé rất nhạy cảm. Và.. ngay lúc này hãy lùi ra phía sau em một bước đi, em không thể làm được gì khi Yoong cứ đứng sau em như vậy..."




YoonA lùi lại nửa bước nhưng không phải để rời Joo Hyun ra, cô lùi lại chỉ để xoay cô gái kia lại đối diện mình. "Em bắt Yoong lùi lại chỉ vì tim em đang đập rất nhanh phải không?". Cô hỏi ngay sát miệng em gái mình, đám lông tơ vờn nhẹ qua má và cổ Joo Hyun khi cô vuốt tay xuống gờ phía trên chiếc áo hở ngực đang phập phồng.




"Yoong, Shinvi có thể vào bất cứ lúc..." YoonA không để cô nói hết câu khi chạm đầu lưỡi vào môi dưới của cô. Trước khi cô có thể dùng lý trí để dừng lại thì mí mắt của cô đã nặng trĩu và đôi môi cô đang vô thức đáp trả lại nụ hôn ngọt ngào từ YoonA. Nụ hôn mới đầu thật chậm rãi, nhẹ nhàng nhưng sau đó đầy cuồng nhiệt và nhanh chóng phá tan sự chống cự yếu ớt của cô. Cô đặt tay lên gáy chị gái mình và những lọn tóc nâu mềm phút chốc rối bời trong những ngón tay cô.




"Dì YoonA...!" Shinvi hét lớn.




Joo Hyun ngay lập tức đẩy YoonA ra, tay phải cô đặt trên ngực và cô nhận thấy tim mình đập mạnh mẽ như tiếng trống dồn.




"Bánh pudding của con đâu rồi?". Cô bé nói vọng vào bếp trong khi vẫn yên vị nơi phòng ăn. Sự chờ đợi đang làm cô bé căng thẳng và ngoài YoonA ra thì cô bé là người thứ hai mong muốn kết thúc buổi tối này thật nhanh.




"Có ngay đây.. Dì phải trang trí lại chút đã!" YoonA trả lời trong lúc chỉnh lại phần ve áo bị lệch của Joo Hyun và mỉm cười rạng rỡ khi nghe cô gái kia thì thào.




"Em...


                ....nhớ Yoong..."




***




YoonA mở tủ lạnh lấy ra một dĩa lớn và chia phần bánh vào ba chiếc dĩa tròn nhỏ. "Chị Taeyeon về đây rồi. Yoong đã hẹn cuối tuần này cùng ăn tối, có cả Sooyoung và Krystal."




"Thật sao? Mười năm rồi chúng ta không gặp chị ấy..." Cô xếp mấy khúc bánh mì trên dĩa chồng lên nhau một cách khéo léo.




"Ừm.. Vậy là sau ngần ấy năm tất cả lại được hội ngộ... Chỉ trừ hai người đó..." YoonA thấy sóng mũi mình cay cay, ký ức về Yuri cùng Jessica bắt đầu ùa về, giọng nói, tiếng cười của cả hai người vẫn như âm vang và vây chặt lấy cô.




"Her, YoonA ngốc, làm Seo Hyun khóc hoài, nếu là chị, chị không để người mình thích khóc như vậy đâu!"


"Ya~, YoonA, chị không thích ăn dưa leo mà...hưc!"


"YoonA, em nên ngừng nghiện lại đi!"


"Tự sát sao? Giải pháp đó thật hèn nhát và em lại chọn lấy nó!"

"Đủ rồi, tránh xa Joo Hyun ra đi! Cả Seo Hyun và Joo Hyun đều bị em làm đau khổ..."

"Hãy thay chị chăm sóc cho Shinvi..."

"Chị xin lỗi..."

Joo Hyun áp bàn tay vào gương mặt run rẩy của YoonA và nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhạt nhòa lệ. "Em hiểu nỗi đau khổ mà Yoong đang chịu đựng nhưng né tránh con bé không phải là giải pháp tốt. Khi nào thì chúng ta sẽ nói ra tất cả sự thật đây? Mọi thứ chỉ là bất đắc dĩ nhưng Yoong hãy nhìn vào cảm giác của Yuri ngày trước, khi cứ phải đau đớn xoay vần trong tấn trò hề giả dối mà dòng họ đó mang đến. Tất cả rồi trở thành bi kịch vì thế em xin Yoong, hãy một lần mạnh mẽ lên mà nói ra tất cả với con bé..." 




Giọt lệ trên mi mắt YoonA vỡ òa khi Joo Hyun ôm chặt lấy cô và nghẹn ngào nói. "Hơn mười năm qua, chúng ta đã sống rất tốt cho phần của cả hai chị ấy và cho chị gái em vì thế Yoong hãy để lòng mình nhẹ nhàng hơn đi. Em biết Yoong đã do dự rất lâu về việc phải nói ra sự thật này vì nó không hề dễ dàng chút nào nhưng Shinvi đã lớn và nhận thức được rất nhiều thứ. Em đã thấy con bé khóc rất nhiều lần và gọi "Mẹ" ở trong giấc mơ. Nhưng em không thể làm được gì cả, chỉ có Yoong.. chỉ một mình Yoong có thể nói ra chuyện đó. Điều này không chỉ giải thoát cho con bé mà là cho cả chúng ta..." Giọng nói của cô tan chảy dần và cô cảm thấy lòng mình tê tái. "Em muốn ở cạnh Yoong, một cách đường đường chính chính và em tin Shinvi sẽ hiểu cho chúng ta...."




YoonA siết chặt cái ôm, cô biết mình đã chần chừ quá lâu và người chịu đựng đau khổ nhiều nhất lại không phải là cô. "Yoong cần thời gian để có thể chuẩn bị mọi thứ, Yoong sẽ nói với con bé sớm thôi... Chắc chắn sẽ nói trước khi con bé đón sinh nhật mười lăm tuổi... Vậy có được không em?"



Joo Hyun trả lời YoonA bằng sự chìm sâu trong cái ôm, cô quyệt vội dòng nước mắt. "Con bé đói rồi, chúng ta ra ngoài đi..". Cô xoay người nhấc dĩa bánh mì cùng một phần pudding dâu trong khi YoonA cầm hai phần bánh còn lại.

"Tối nay em ngủ cùng ai?"

"Shinvi.."

"Ya~... Lại nữa à... Vậy tối mai ngủ với ai?"

"Shinvi.."


***



Khoảng không gian lặng thinh nơi phòng ăn giãn ra khi Joo Hyun quay trở lại với nụ cười trên môi trong khi YoonA tỏ vẻ không vui vì phải ngủ một mình. Shinvi giang hai tay nhận lấy món pudding với năm quả việt quất ở phía trên cùng lớp kem mềm màu tím và nhanh chóng cắm chiếc thìa bạc vào.




"Nói về người con thích đi Shinvi.. Cậu ta thế nào?" Joo Hyun nhoẻn miệng cười rạng rỡ để lộ hàm răng trắng cùng một nếp nhăn ở khóe miệng. Một vài nếp nhăn không làm cô già đi một chút nào, thậm chí trông cô như một quý cô tuổi ba mươi chứ không phải ba mươi lăm tuổi như hiện tại.




"Cậu ấy có mái tóc đẹp!" Cô bé đã trả lời thật lòng nhưng vẫn còn thiếu vài thứ, vài ngày qua thứ hiện diện trong đầu cô bé không chỉ là mái tóc. Không đơn giản là vậy...


Hai người lớn nhìn nhau đầy ngạc nhiên. "Vậy sao? Con thích một người chỉ vài mái tóc của cậu ta thôi sao?" Joo Hyun hỏi với một giọng điệu ngờ vực trong khi YoonA không thể ghìm được tiếng cười rúc rích của mình.




Có thể là vậy. Có thể không. Cô bé đắn đo vài giây. "Vâng"




"Tóc bạn ấy màu gì?"


Đỏ. Những vệt đỏ nhiều sắc độ bừng cháy dưới ánh hoàng hôn. "Dạ, màu vàng".




"Con còn thích điều gì nữa?"


Mọi thứ. Một đôi mắt nâu biết cười, hàng mi cong dài và khăn choàng màu hồng. "Con thích giọng nói của cậu ấy."




"Giọng nói đáng yêu lắm sao?"


Shinvi tiếp tục nói dối lần thứ ba, cô bé không biết mình có thể trụ vững được bao lâu. "Vâng ạ, rất nhẹ nhàng!"




"Còn thứ gì đặc biệt từ cậu ấy nữa không?"


Lần này cô bé trả lời đầy chân thật. "Nụ cười rạng rỡ của cậu ấy".... Vài giây trôi qua. Shinvi thở phào nhẹ nhõm khi những câu hỏi không còn được đặt ra, món pudding đã gần hết và cô bé sẽ nhanh chóng được thoát khỏi cơn ác mộng này.




"Shinvi, con không nên nói dối, vì con nói dối quá dở..." Cô bé ngước nhìn dì của mình với sự hoang mang tăng cao trong khi Joo Hyun bặm môi và lắc đầu nhìn cô bé. "Khi con liên tục nhìn về bên trái thì con đang vận dụng não phải và khi đó là con đang nói dối."




Giọng cô bé bắt đầu run run và ánh mắt nhìn thẳng vào Joo Hyun. "Con không muốn nói dối chỉ là con không thể nói thật." 





YoonA mỉm cười. "Dì nghe bác Lee nói con đã gặp một người bạn nào đó ở lễ hội truyện tranh và đi theo bạn đó về nhà, phải vậy không?" Cô bé gật gật đầu thừa nhận trong khi Joo Hyun xoay qua nhìn YoonA. "Yoong biết hết rồi sao?"




"Yoong không rõ lắm, bác Lee chỉ vừa báo Yoong như vậy, mấy đứa nhỏ kết bạn với nhau là bình thường mà.. Đúng không Shinvi? Lẽ ra con nên nói thật, chẳng có gì để phải giấu giếm cả.." Cô nháy mắt với cô nhóc và múc một muỗng bánh đầy vung.




"Con biết, nhưng mà, người con thích.. không phải là... không phải là con trai". Đôi mắt cô bé đầy bối rối và không khí càng căng thẳng hơn khi chiếc muỗng bạc trên tay YoonA rơi xuống chạm vào thành dĩa sứ tạo nên một tiếng keng khô khốc kì quặc. Thế nhưng, phản ứng ngay sau đó của YoonA lại khiến cô bé cực kỳ ngạc nhiên. "Thích một cô gái năm mười bốn tuổi sao? Dì và con có hai điểm chung rồi..." Tràng cười của Yoona bị cắt đứt khi ai đó đá vào chân cô, Joo Hyun nheo mắt nhìn cháu gái mình.




"Nói vài thứ về cô bạn đó đi con.." Cô và YoonA luôn kiềm chế bản thân trước Shinvi, vẫn luôn là một gia đình nhỏ với hai người dì và một đứa cháu gái. Vết xe đổ của Yuri và Jessica cùng trách nhiệm nuôi nấng đứa cháu nhỏ khiến cả hai không thể tự do với trái tim mình. Và trong lúc đầu óc cô đang rối bời bởi việc nói ra sự thật thì đứa nhỏ này lại mắc vào một gút thắt quen thuộc. Quen thuộc đến mức ngỡ ngàng...




"Con gặp cậu ấy ngày đầu tiên ở đó, ngày hôm sau con lại đến và cứ đi theo cậu ấy. Con thích tóc đỏ của cậu ấy, thích cả cách cậu ấy cười. Con muốn hỏi vài điều nhưng không dám và đến ngày thứ ba con đã bảo bác Lee đừng chở con về, con đi bộ phía sau cậu ấy..." Cô bé ngước nhìn YoonA và ngập ngừng nói. "...Đến khu Samsungdong..."




"Và sau đó thì sao? Cậu ta mắng con sao?" Nụ cười trên môi YoonA tắt dần khi nhìn thấy cô gái nhỏ buồn bã lắc đầu. "Cậu ấy bảo con tránh xa cậu ấy ra..."




"Như nhau cả thôi, khu ấy toàn giới thượng lưu sống trịch thượng và cổ quái..." YoonA thở dài, cô không muốn phá hỏng mộng tưởng ngây thơ của cô bé nhưng cô cũng không muốn cháu mình chịu bất cứ tổn thương nào.




"Yoong đừng nói như kiểu mình không xuất thân từ tầng lớp đó... Chị SooYoung cũng ở đó mà chị ấy có vậy đâu!" Người phụ nữ tóc đen lên tiếng, cô không thích cách YoonA áp đặt suy nghĩ như vậy. "Con đừng nghe lời dì YoonA, con biết tên cô bé đó không?"




"Con không biết.. Con chỉ nghe người gác cửa gọi cậu ấy là tiểu thư Kim thôi.."


"Con có muốn gặp lại không?"


"Vâng,.. con rất muốn..."
.
.
.
.


YoonA im lặng lắng nghe, cố gắng liên kết lại mọi thứ, cảm thấy đầu mình ong ong lên vì cô tiểu thư Kim Tóc Đỏ nào đó. Họ Kim. Khu Samsungdong. Tóc đỏ. Tính cách dữ dội... Có chút gì đó rất quen thuộc.. Cô lắc đầu cố xua tan dòng suy nghĩ sửng sốt vừa lướt qua đầu mình nhưng không thể. Cô bặm môi, đứng bật dậy và bắt đầu dọn dẹp bàn ăn. Tiếng chén dĩa va vào nhau một cách vội vã khiến không khí trong căn phòng căng lên sựngột ngạt. Joo Hyun mơ hồ nhận ra điều gì dó, cô nắm lấy cổ tay YoonA. "Thật vậy sao? Là đứa bé đó?"




"Chính xác là như vậy, đứa bé đó là con gái Taeyeon. Trái đất này thật sự rất tròn và định mệnh này báo hiệu những điều không lành. Yoong mệt mỏi với những thứ như vậy rồi..." YoonA đã xếp xong chồng dĩa trong khi Shinvi ngơ ngác nhìn dì của mình, cô bé chưa từng thấy YoonA mất bình tĩnh như vậy.




"Yoong đừng như vậy, đừng làm tổn thương con bé!" Joo Hyun nhìn sâu vào mắt YoonA, van nài cô giữ lấy sự điềm tĩnh của mình.




YoonA cắt đứt ánh nhìn với cô và xoay sang nhìn cháu gái mình. "Shinvi, dì tôn trọng cảm xúc của con nhưng hãy quên đi cô bé đó, những cảm xúc nhỏ nhoi đầu đời này sẽ làm con đau lòng và dì không muốn ai làm con đau đớn cả. Gia đình cô bé đó và gia đình chúng ta đều giống như nhau, áp lực và trách nhiệm lớn hơn sự yêu thương. Taeyeon nếu biết cũng sẽ phản đối và dì cũng làm như vậy."




Đôi mắt cô bé sũng ướt, YoonA nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong đáy mắt cô bé mà lòng đau như cắt. "Dì nói thích thì không sao nhưng tại sao lại nổi giận.." Nước mắt đong đầy rồi lăn tròn trên gương mặt xinh đẹp, Joo Hyun bước đến ôm chầm lấy cháu gái của mình. Shinvi vẫn đứng im bất động không rời mắt khỏi YoonA.




"Ai cũng được, trừ cô bé đó!" YoonA sững người khi nhìn thấy hình ảnh của Jessica ngày trước. Gai góc nhưng mỏng manh đến nao lòng. Cô hít một hơi dài và hạ thấp giọng. "Em vào ngủ với cháu đi.." Cô xoay lưng, dợm bước về phía bếp.




"Em biết Yoong khó xử nhưng cách Yoong đang làm không hay một chút nào." Cô cúi xuống dùng khăn giấy chậm lấy dòng nước mắt đang lăn dài trên má cô gái nhỏ.




YoonA nói trong khi quay lưng lại với cả hai. "Nếu có thể chọn, Yoong đã chọn cách khác rồi, Yoong không bao giờ để những chuyện như trước đây lặp lại đâu... Không bao giờ.." Giọng nói của cô vỡ ra rồi chìm dần vào khoảng tối nơi cô đang đứng.




"Chuyện của Kwon Yuri phải không?" Shinvi trượt ra khỏi ghế, cô bé bước tới chiếc cặp sách của mình và lục tung nó lên. Mớ bài kiểm tra điểm A bị xốc mạnh đến nỗi lơ lửng trong không trung rồi rơi xuống đất, bút chì và màu vẽ cũng bị xáo động ở phía trong, cuối cùng cô bé rút ra một xấp hồ sơ dày. "Kwon Yuri đó không phải là mẹ của con và dì đã nói dối." Ánh mắt cô bé rạn vỡ, nỗi đau dường như không cách nào đong đếm được. YoonA choáng váng đứng lặng im như vừa bị nện báng súng vào đầu trong khi Joo Hyun thảng thốt bật khóc khi nhìn vào xấp hồ sơ mang tên "Bệnh án của Kwon Yuri".




"Vậy là con đã nghĩ đúng.. Kwon Yuri không phải mẹ của con. Vậy ai là mẹ của con? Tại sao lại bỏ rơi con như vậy?" Shinvi nhận được câu trả lời bằng sự câm lặng lạnh buốt. Cô bé lững chững lùi lại vài bước khi hiểu ra tất cả, hai tay ôm mặt để ngăn dòng nước mắt tuôn rơi sau đó chạy về phòng mình. Từng bước chân nặng trĩu khiến cô bé chệch choạng và gần như khuỵu ngã, nhưng cô bé vẫn chạy thật nhanh để cố thoát khỏi sự thật tồi tệ này. Cánh cửa đóng sầm phía sau lưng và đứa trẻ lịm đi trong nỗi đau đớn xé lòng.





TO BE CONTINUED
---
Written by: IRK@epicsones.com
Edited by: Houkusa@epicsones.com
Brought to you by: Pinthaihoi@epicsones.com
Do not take out without credit, or I'll kick ur ass!

13 comments:

  1. "Đủ rồi, tránh xa Joo Hyun ra đi! Cả Seo Hyun và Joo Hyun đều bị em làm đau khổ..."

    Tại sao lại là Seohyun và Joo Hyun? Đây là hai người à?

    ReplyDelete
  2. yulsic đâu r` OMG :O:O thanks Au đã posr chap mới. chờ đợi đã lâu T_T

    ReplyDelete
  3. đã đọc...đã cmt....nhưng chưa hơi bùn....vì k có yulsic:(((((

    ReplyDelete
  4. Vì fic đã lâu ko cập nhật nên mạch truyện bị đứt a...ta tạm thời vẫn thấy rối loạn...chắc fải mò đọc lại từ đầu

    ReplyDelete
    Replies
    1. nhiễm bách hợp ngay cả trong comment a. có đọc lại chắc cũng rối vậy à. nên mọi người có gì cứ chì chiết author nhé.( khuyến cáo em là loạn hơn cung khuynh á há há há

      Delete
    2. chúng ta đều nhiễm BH a~
      sau này để nghị ss IRK vik cổ trang rồi chúng ta zô comt xài từ hán việt a~

      Delete
    3. thì chủ blog biến thái mem đương nhiên không thể khác được muah hahahaha

      Delete
    4. "like mạnh mẽ" câu của houkugan =)))))

      Delete
  5. Ta thấy từ "A" sắp trở thành thương hiệu a~...=))

    ReplyDelete
  6. Bản quyền là của em a~
    đọc hum wa mà hum nay mới mò zô comt
    Con bí shinvi đó đúng là lạ mà, mẹ của nó là ai? Hồi đó khoa học có tiến bộ tới mức để Jessica và Yuri có con ko nhỉ? Theo như suy nghĩ của YoonA thì Shinvi giống Jessica.
    Hok lẽ nó là xon của Jessica?
    Yulsic chap này mất tiêu, tụi nó mà die là mất đi main couple nhé.
    Văn phong vẫn như xưa chỉ có điều e cảm thấy hơi rối zụ gia phả. Liên wan tới Taeyeon nữa, khổ tâm gê
    E si lựn mệt óc lun nè. Theo như ss nói là Seohyun ko còn sống vậy Joo Hyun là e song sinh, YoonA yêu Joo Hyun có phải vì hình ảnh của Seohyun ko? Mà e thấy hình như yêu thật.

    Pà YoonA lớn lên cũng chảnh gớm, ra dáng ng lớn gê. 15 năm sau mà PG vẫn hot =))
    hóng chap 9 của ss nhé
    Fic hay lắm keke *xách dép đi ra*

    ReplyDelete
  7. au ơi cho mình post fic này bên PAGE Yulsic ở fb có đưọc ko??

    ReplyDelete