13.5.12

[Written][Twoshot] Yulsic - Not Just You [Shot 1]

Author: Pu
Tittle: Not Just You
Pairing: Yulsic
Rating: K+



Not Just You


Shot 1





Cuộc đời giống như một chiếc đồng hồ, mà ở đó con người luôn sống theo một cách vô tội vạ, cũng chẳng bao giờ ngưng nghỉ dẫu chỉ vài giây ngắn ngủi. Những tưởng nhịp sống sẽ trôi đi chậm lại đối với một chiếc đồng hồ hỏng, nhưng thật sự không phải thế, chúng sẽ sớm được sửa chữa hay thậm chí là vứt đi để thay thế bằng một cái khác tốt hơn. Và rồi, bánh răng thời gian lại được tiếp tục theo đúng cách mà nó vốn dĩ nên như thế.


Từ lúc xã hội nguyên thuỷ xuất hiện hình thức tư hữu, cũng là khi con người bắt đầu biết chà đạp lên nhau để sống còn, hay hơn nửa, là sự giàu sang. Đôi khi nhìn lại quá khứ, không ít người cảm thấy hối hận vì những gì mình đã làm, nhưng vòng xoay lẫn quẩn giữa tiền tài - địa vị - lợi ích của bản thân lại mau chóng kéo họ về với thực tại, bỏ quên vào kí ức vô số những điều đáng trân trọng khác

Thời gian qua đi, có thể khiến yêu thương phai tàn. Điều đó không sai nhưng cũng chẳng hoàn toàn đúng, nhất là đối với những thứ tình cảm đã vượt ra khỏi rào cản tình yêu đơn thuần.



Yuri phóng nhanh chiếc Ferarri màu đen ra khỏi tầng hầm toà cao ốc. Cũng giống như bao người khác, cô gái này vẫn luôn bị ám ảnh bởi tiền tài và địa vị, ngay cả khi đã trở thành vị chủ tịch trẻ tuổi của một công ti danh tiếng. Đã có nhiều lúc, cô dành riêng ra một khoảng thời gian nhỏ trong lịch trình bận rộn của mình để tự suy ngẫm về bản thân và những thứ đã qua đi. Nhưng việc đó chẳng kéo dài được bao lâu cả. Những âm thanh từ thực tại, đại loại như tiếng gõ cửa hay tiếng chuông điện thoại khô khốc luôn là thứ phá bĩnh chuỗi suy nghĩ hiếm có của cô.

Đèn báo hiệu chuyển sang màu đỏ, Yuri đạp nhẹ phanh, chiếc xe giảm dần tốc độ rồi dừng hẳn. Cô gái ngồi bên trong gõ nhẹ ngón tay mình trên vô lăng trong khi phóng ánh nhìn ra phía ngoài cánh cửa kính đen thẳm, đâu đó trong cô cảm thấy con đường về nhà mà hằng ngày mình vẫn đi nay bỗng trở nên lạ lẫm hơn bao giờ hết. Lạ chăng vì giờ đây Yuri còn có thời gian để ngắm nhìn chúng thay vì chìm ngập trong mớ suy nghĩ đầy tính thực dụng của bản thân ?

Đôi mắt cô chợt loé sáng như đã nhìn thấy một điều gì đó quý giá mà bản thân mình đã vô tình bỏ quên trong kí ức từ rất lâu rồi, cũng có thể là vì sự mâu thuẫn trong tâm trí khiến cô chẳng dám nhớ đến nó.

Ánh đen chuyển xanh phả nhẹ xuống mặt kính, nhưng cô không vội vã đi thẳng hướng về nhà như thường ngày. Một buổi chiều thứ bảy đẹp trời, có lẽ Yuri không nên giam cầm mình cùng mớ tài liệu cao ngất trời xanh trong căn nhà lạnh lẽo đó.

Đôi bàn tay ngăm đen rắn chắc khẽ xoay nhẹ vô lăng sang phải.



Yuri đưa mắt quan sát tình hình xung quanh, sau đó nhanh chóng xác định được khoảng trống để đậu xe. Cô đạp khẽ phanh rồi chầm chậm lùi vào chỗ đỗ. Cái khung chữ nhật được sơn màu vàng trên mặt đường nhanh chóng bao bọc lấy thân xe, tạo lập nên vị trí an toàn như một quy luật tự nhiên không thể nào phá vỡ.

Bước xuống xe, Yuri bắt đầu rảo bước vào công viên. Và khi nhìn ngắm những gia đình hạnh phúc xung quanh mình, cô không thể nào thoát khỏi sự ganh tị.



Hai mươi năm về trước. Gia đình Yuri và người ấy vẫn thường hay đến đây tổ chức những buổi picnic nhỏ. Vốn dĩ, họ đã quen biết nhau từ rất lâu, hai đứa trẻ lại cùng tuổi, do đó chúng rất thân thiết, đôi lúc lại hơn cả tình chị em ruột thịt.

Trong những miền kí ức xa xôi, Yuri mạnh mẽ của ngày hôm nay thậm chí còn thấp hơn cô bé tóc vàng mang dáng vóc tiểu thư đến vài đốt ngón tay, lại yếu đuối và hay bệnh. Nhưng cô bé thích điều đó. Vì những lúc như thế, Yuri luôn nhận được sự quan tâm từ ai kia.




Yuri dừng lại trước cái cây cổ thụ khi xưa, trông nó vẫn không đổi khác gì mấy, có chăng chỉ là những đợt thay lá theo mùa. Cô chầm chậm tiến đến gần hơn, xoay lưng lại rồi ngồi bệt xuống phần gốc đồ sộ. Vỏ cây sần sùi, khô cứng mặc sức giày xéo phần lưng áo vest đắt tiền, nhưng lạ thay, Yuri lại cảm thấy thật bình yên và ấm áp.



-Sica! Đợi tớ - Cô bé da ngăm nói với theo trong làn hơi thở gấp rút, sau đó chống hai bàn tay bé xíu lên đầu gối làm điểm tựa để có thể đứng vững. Cô bé tóc vàng dù rất mệt vì chạy nhanh nhưng vẫn quay lại, dìu cô bé kia đi cùng mình.

Cả hai đứa trẻ ngồi bệt xuống gốc cây cổ thụ to sộ, Yuri chậm chạp rút chiếc khăn trong túi quần để lau mồ hôi cho Jessica.

-Yul, tớ muốn trèo lên đó – Cô bé tóc vàng nói trong khi chỉ ngón tay mình lên một nhánh cây khá to ở phía trên. Có vẻ nó không cao lắm, nhưng vẫn là quá sức so với hai đứa trẻ chỉ mới sáu tuổi.

-Không được đâu, cao quá à – Cô bé da ngăm bắt đầu nhõng nhẽo, Jessica chỉ im lặng nhìn mà không nói gì. Vài phút sau, cô bé đứng bật dậy, rồi bước đi thật nhanh như vụt chạy khiến Yuri phải đuổi theo đến vã cả mồ hôi.





Yuri ngẩn đầu nhìn lên, nhánh cây còn yên vị nơi đó, vẫn với kích thước to đồ sồ ấy. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn dẫu trải qua bao lần thay đổi của cuộc sống, hay những thăng trầm của con người Đại Hàn Dân Quốc.



Đến khi cả hai lên trung học. Trong một ngày đầu tuần, Yuri phải xin phép nghỉ học vì bị ốm. Sau khi uống thuốc, cô quyết định chợp mắt một chút trong khi chờ đợi Jessica đến thăm mình.



Vài giờ trôi qua thật nhanh, cho đến khi mặt trời đứng bóng trên cao.

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Jessica tiến đến gần rồi ngồi lên một bên giường. Yuri mơ hồ tỉnh giấc khi cảm thấy những chuyển động của chiếc đệm. Cô nhận ra đó là Jessica, vì mùi hương của cô ấy, nhẹ nhàng và thân quen lắm. Nhưng Yuri không mở mắt, cô chỉ muốn trêu Jessica một chút.

Chỉ một chút thôi.

Jessica nắm lấy bàn tay bên phải của Yuri, khi không nhận được một dấu hiệu nào cho thấy rằng Yuri đã tỉnh giấc, cô bắt đầu cất tiếng, bằng giọng nói trong vắt, nhẹ nhàng như những giọt sương đêm.

-Yuri à! Những lúc cậu ngủ trông thật bình yên làm sao, nhưng tớ mệt mõi khi cứ mãi như thế này. Cậu giống hệt như một đứa trẻ, cậu khiến tớ có cảm giác như mình là bảo mẫu của cậu. Tớ không thích như thế. Đôi lúc tớ muốn được yếu mềm, muốn được nằm trong vòng tay che chở của cậu. Jessica Jung muốn trở thành đứa trẻ của Kwon Yuri. Cậu hiểu không ? Tớ muốn làm vợ của Kwon Seobang. Tớ biết là bản thân mình ích kĩ lắm, nhưng nếu cậu cứ mãi yếu đuối như thế này, mong ước của tớ sẽ không bao giờ thành hiện thực mất.

Jessica nhẹ nhàng buông cánh tay, cô đứng dậy kéo chăn lên thật ngay ngắn rồi ra về. Đến lúc này, Yuri mới mở mắt ra, một cảm giác nghèn nghẹn cứ dâng lên cuốn họng khi cô nhìn đến chỗ trống bên cạnh mình. Yuri quay sang ôm chặt mớ drap giường còn vương vấn hơi ấm của Jessica, cho đến khi nó ngụi lạnh hẳn.




Một mình cô đơn đếm từng dòng thời gian chậm chạp trôi qua.

Sự trừng phạt này sao quá khắt khe ?

Những lời nói khi xưa của cậu, đến bây giờ, sao mãi ám ảnh tâm trí tớ ?

Khiến trái tim tớ vẫn cứ nhói đau.



Yuri cong tay lên, liếc mắt nhìn vào mặt đồng hồ sáng loáng đắt tiền. Chiếc kim giây vẫn chạy từng chút một, thật chậm rãi cho dẫu cô có ngồi yên ở đây cho đến nửa đêm, hoặc hơn.

Thời gian sẽ không bao giờ dừng lại.



Kể từ ngày hôm đó, Yuri bắt đầu lao vào tập thể dục một cách chăm chỉ, kèm với chế độ ăn uống hợp lí. Sức khoẻ của cô dần được cải thiện và ngày một tốt hơn. Cơ thể rắn chắc cùng làn da ngăm đen khiến Yuri trở nên hết sức thu hút trong mắt những người xung quanh.

Kể cả Jessica.



Vào một buổi sáng mát mẻ, bầu trời trong vắt thi thoảng những áng mây trắng bay lượn. Yuri bước chậm rãi trên con đường quen thuộc hướng đến nhà Jessica, nhưng có lẽ còn quá sớm, ít nhất là đối với Jessica, cô ấy chắc vẫn đang trong trạng thái say ngủ. Nhưng biết làm sao hơn, cả đêm Yuri đã không thể yên giấc được, đôi mắt sáng như viên ngọc trai đen cứ vài phút lại ghé nhìn qua khung cửa sổ để kiểm tra xem trời đã sáng chưa. Nhưng đến khi những tia nắng đầu tiên soi rọi vào căn phòng xám lông chuột của mình, Yuri lại cảm thấy hối hận khi đã mong chờ trời một ngày mới mau đến.

Đứng trước căn phòng Jessica, Yuri cứ đưa tay lên định mở cửa nhưng rồi lại thôi, lòng cô lúc này phập phồng đầy những lo lắng. Nhét hai tay vào túi quần, cô quay sang dựa vào bức tường bên cạnh, hít thở thật nhanh như muốn nuốt chửng từng phân tử khí ở xung quanh.

"Sẽ ổn cả thôi"



Yuri nhẹ nhàng vén một vài lọn tóc loà xoà trước trán cô gái đang yên giấc nồng. Và rồi, như không còn đủ thời gian để suy nghĩ cho những hành động có vẻ rồ dại của bản thân, cô cúi xuống hôn lên chóp mũi cao đầy kiêu hãnh ấy. Jessica khẽ cựa quậy khiến Yuri giật thót cả tim, mau chóng trưng ra khuôn mặt ngố không thể tả của mình trong khi giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cô gái nằm trên giường chậm rãi mở mắt, đâu đó trên gương mặt xinh đẹp ấy bắt đầu nở một nụ cười hạnh phúc.

"Yul ngốc"


Yuri đứng dậy, cởi phăng chiếc áo vest đắt tiền rồi vứt sang một bên như những thứ bỏ đi. Dùng một tay tháo chiếc cúc áo phía trên cùng, sau đó nhanh chóng xắn hai ống tay lên cao, cô đặt một chân lên thân cây làm điểm tựa để có thể bắt đầu trèo đến nhánh cây phía trên.



Gió khẽ lùa tạo nên vài chuyển động nhỏ đến hai cái chân đang đung đưa một cách vô ý thức của Yuri, cô gái đang ngồi dựa vào thân cây cao, nhưng dáng vẻ lại trông giống như muốn buông xuôi mọi thứ.

Nhưng không thể, sẽ ngã mất nếu cô buông thõng người ra. Như thế thì đau lắm mà Yuri của thời điểm này lại rất sợ những tổn thương không đáng có.



Yuri và Jessica đang đứng trước cây cổ thụ mà lúc nhỏ họ vẫn thường hay đến thăm, nhưng sau đó lại không còn nửa vì cha mẹ của cả hai khá bận rộn.

Cuộc sống vốn thường hay thay đổi, đôi lúc cũng cần phải tập thích nghi với những điều mới mẻ. Điều ấy thật sự là một chân lí sống đúng đắn, nhưng có một số cá thể dường như lại rất khó để chấp nhận một sự thay đổi nào đó.

-Trèo lên đi – Yuri khuỵu gối xuống thấp trong khi ra hiệu cho Jessica leo lên vai mình. Cô gái kia vẫn đứng yên, có vẻ không tin tưởng lắm với khả năng của Yuri.

-Cậu… Không được đâu – Jessica nắm lấy tay cô như định kéo con người ngốc nghếch kia đứng dậy, nhưng không thể.

-Cậu có thể tin tớ được chứ ? – Yuri ngước mắt nhìn lên, khiến Jessica có chút hối hận vì thái độ của mình khi nãy. Cô chậm chạp trèo lên vai Yuri, có vẻ mất một chút khó khăn để cô gái kia đứng dậy. Nhưng đối với những con người đang rung động vì tình yêu, mọi thứ xung quanh sẽ chẳng có điều gì có thể trở nên to tát cả.

Trừ người mà họ yêu.



Mất hơn năm phút xoay sở để cả hai có thể yên vị trên nhánh cây ấy. Yuri nhẹ nhàng dùng khăn lau đi vệt mồ hôi chảy dài nơi góc mặt của cô gái bên cạnh. Jessica quay sang nở một nụ cười nhẹ, nhưng đâu đó lại cảm thấy vui lắm. Một ước muốn nho nhỏ mà từ lúc bé cho đến bây giờ, mãi mới có một ai đó cùng thực hiện với cô. Mà thực ra Jessica cũng chỉ muốn làm việc này với một người thôi.





Nếu mình có thể vượt qua thời gian và không gian để chúng ta gặp lại nhau.

Ngay cả khi chẳng thể thay đổi được gì nữa.

Nhưng mình sẽ nói cho cậu biết rằng.

Mình sẽ không bao giờ hối hận khi yêu cậu.



Một cơn gió từ đâu đó bay đến, nhẹ nhàng lùa vào khoảng trống giữa hai cô gái, mơn man lên từng tế bào trên cơ thể, khiến những lọn tóc xoã dài dễ dàng bị lệch đi khỏi vị trí ban đầu.



Những thứ không vững chắc thường dễ bị lay chuyển, thậm chí là tan vỡ, nhưng việc dám chấp nhận thất bại của bản thân và đứng dậy được từ đống đổ nát mới thật sự là mấu chốt của vấn đề. Cũng như café, những ai đó với chiếc lưỡi nhạy cảm có lẽ sẽ gặp nhiều khó khăn với vị đắng của thứ chất lỏng ấy, nhưng café cũng chỉ là một phần nhỏ trong vô vàn cái to lớn, bởi vì cuộc sống còn chất chứa những thứ cay đắng hơn gấp ngàn lần. Với những ai đó biết cảm nhận, lắng nghe và chịu đựng, thì tất nhiên sẽ thấy được vị ngọt ở nơi tận cùng, đó cũng là khi bi thương đã qua đi.



Không khí hôm nay đột nhiên lạ thế nhỉ ? Ai đó bổng thoáng ngại ngùng, ai đó vẫn còn thắc mắc vì sao mà cả hai lại ngồi ở đây, vào ngay lúc này.

Yuri đưa tay vén những lọn tóc vàng nhẹ nhàng phất phơ trong gió. Những giọt nắng tinh khiết của buổi ban sớm lại càng tôn thêm vẻ tươi sáng mái tóc. Jessica là một cô gái xinh đẹp, nhưng không thiên về hướng hoàn hảo, mà chỉ đơn giản là sự hoà trộn một cách ngẫu hứng giữa cái bí ẩn và điều mê hoặc.

Một cô gái nguy hiểm, chí ít cũng là đối với Kwon Yuri.



Yuri trượt dài mu bàn tay mình lên khuôn mặt Jessica, nhẹ nhàng xoa lấy phần da thịt hồng hào, nhưng có vẻ, càng xoa thì trông nó càng đỏ thêm.

-Thật ra thì, có chuyện gì thế ? – Jessica rụt rè hỏi, gương mặt cô lúc này ngây thơ đến lạ kì, nó khiến Yuri như ngập chìm trong sư mê đắm. Những cơn gió lại được dịp tung hô, Yuri như cảm nhận được từng luồn khí trời đang thổi nhẹ vào những khe hở giữa các ngón tay mình.

-Thích thế này thật - Con người sống trên cõi đời này có khi thông minh không gì sánh bằng, nhưng đôi lúc lại chậm chạp đến khó tin, như Yuri chẳng hạn, mất cả một khoảng thời gian dài mới biết được đâu mới là phương hướng thật sự mà bản thân mình muốn chọn lựa để đi tiếp.

-Khó hiểu thật đấy – Jessica chau mày, nhìn thẳng vào gương mặt bình thản của Yuri. Tuy nhiên đó chỉ là phần nổi bên trên những cảm xúc lắng đọng ở sâu trong tâm khảm cô. Giống như bất kì một ai đó với mối tình đầu của mình, Yuri đang run sợ, nhưng nhanh chóng, cô dùng tất cả bản lĩnh của mình để lấp đi nỗi lo lắng ấy.

-Chân cậu, chắc hẳn đã mõi nhừ rồi nhỉ ? – Yuri trả lời một cách bâng quơ, nhưng dường như đây cũng không hẳn là một câu hỏi, vì ngay từ ban đầu, người hỏi vốn dĩ đã không cần đến câu trả lời. Jessica chau mày nhìn Yuri bằng một ánh mắt ngờ hoặc. Trong khi đó, Yuri chỉ cười, một nụ cười ấm áp như nắng ban mai, một nụ cười với quyền năng đặc biệt, có thể khiến bất cứ một ai ở bên cạnh đều cảm thấy bình yên đến lạ kì, cho dù là khi họ đang đứng trước bờ vực thẳm sâu hoắc – Đôi chân ấy, mõi lắm phải không ? Vì cứ mãi dạo chơi trong tâm trí tớ như thế này.

Jessica mở to mắt nhìn Yuri rồi bẽn lẽn cúi đầu nở một nụ cười e thẹn. Yuri của hôm nay bổng nhiên trở nên lạ lùng, chững chạc và trưởng thành quá, khác hẳn với con người mà trước đây cô biết đến.

Thật vậy, tình yêu tuổi học trò vốn dĩ ấm áp, dễ thương là thế, nhưng khi nhiệt độ đã đi quá giới hạn cho phép, đến mức bỏng rát cả da, thì đến cuối cùng, những thứ còn sót lại chỉ là đau thương mà thôi.

-Đôi khi tớ cảm thấy thật ghen tị - Yuri đưa một tay lên vuốt nhẹ làn tóc vàng phất phơ trong gió, nở một nụ cười nhẹ rồi tiếp lời – những cơn gió, chúng được vô tư chạm vào cậu. Mà dường như, ngay đến cả thiên nhiên còn yêu mến cậu nữa là, huống chi một con người bình thường như tớ. Nhưng này, có thể tớ không là gì cả, nhưng liệu cậu có thể, để tớ thay chúng yêu cậu được không ?









Mặt trời dần lên cao, nắng ngày càng trở nên đậm nét hơn, tô vẽ lên nền đất bóng cây cao lớn bao bọc lấy hai thân người đang tựa đầu lên vai nhau. 

Bình yên.

(cont)

2 comments: