28.3.12

[Written] [Twoshot] The return of summer



Author: Jasmine J

Pairing: Yulsic
Rating: G
Note: fic đầu tay, bắt nguồn từ 1 câu chuyện được tìm thấy ở đâu đó và cảm xúc của bản thân.

Part 1 That Summer

Trời nắng. Cái nắng gay gắt như có thể thiêu sống bất cứ sinh vật nào dưới nó. Sau khi tan tiết học sáng, tôi nhanh chóng lao về nhà để tránh cái nóng như đổ lửa. Xoa dịu cơ thể nhễ nhại mồ hôi bằng 1 ly nước mát lạnh tôi nhanh tay đem thêm 1 ly lên phòng mình. Đẩy cửa vào... tôi sững sờ. Ly nước trên tay rơi xuống vỡ toang. Nhưng người ngồi đó lại thản nhiên giơ tay lên trán.



 “Chào cậu”




Cậu ngồi đó như sự hiện hữu của mùa hè, một mùa hè xưa cũ. Cậu với áo pull cộc tay, quần short trắng, ánh mắt trong veo lãnh đạm, nhưng nhất là giọng nói ngọt ngào không lẫn vào đâu được. Chính điều đó lại khiến tôi vỡ òa. Tôi không thể chịu đựng nỗi việc giọng nói đó dần phai nhòa trong tâm trí. Bỗng thấy mặt mình ướt đẫm. Tôi nhanh chóng quay mặt đi, dù thế nào tôi cũng không muốn cậu thấy con người yếu đuối của mình.

Một khoảng im lặng kéo dài cho đến khi giọng nói ngọt ngào cất lên.

“Đừng khóc nữa”

“Hết rồi”

“Sao cậu dễ khóc thế, lớn rồi mà còn khóc nhè à”

“ Đã nói là hết rồi mà”

“Hầy, vẫn nhạy cảm và thích nạt nộ tớ thế à”

“Cậu sao lại ở đây? Không phải là làm thế nào cậu ở đây ? Bằng cách nào?”

“Không biết. Tớ muốn ở đây và rồi thấy mình ở đây.”

“Cậu…”

Tôi muốn hỏi nhưng không dám thấy mình thiếu tế nhị.Và phải chăng ngay cả bản thân tôi đến giờ cũng không muốn thừa nhận chuyện đó. Tôi ngẩn lên nhìn cậu thật kỹ. Đúng là cậu rồi, là cậu của tôi mà. Đôi mắt sâu thẫm đó như đọc được suy nghĩ của tôi, cậu trả lời câu hỏi vẫn còn đang luẫn quẫn trong tâm trí tôi.

“Tớ vào nhà bằng cổng chính, lên phòng cậu mà không ai trong nhà hay biết. Chỉ có mỗi cậu trông thấy tớ. Cậu đã biết rồi đúng không…..”

~~~~~~~~~

Năm cuối trung học cơ sở cũng là lúc ba tôi làm ăn thất bại. Ông đưa cả nhà về đây để làm lại từ đầu. Đó là thời điểm quan trọng của tôi. Vậy mà phải rời xa ngôi nhà quen thuộc, cuộc sống quen thuộc, và những người bạn thân thiết, điều đó làm tôi chới với. Tôi trở nên cáu kỉnh và lầm lì hơn, tựa như bất mãn với toàn bộ phần còn lại của thế giới.

Đến nơi ở mới, ba tôi tìm được một công việc kinh doanh nhỏ, mẹ thì vay mượn để mở một cửa hàng. Cả hai người đều bận rộn nên phần lớn thời gian tôi ở nhà một mình ,quanh đi quẫn lại với máy vi tính, sách truyện,và trò nghịch ngợm với con chó hàng xóm. Từng viên đá ném qua làm con chó lồng lộn nhưng lại chẳng làm được gì tôi. Sợi dây xích quanh cổ nên nó chỉ đi được 1 đoạn rồi thôi.

“Sao lại làm thế?”

Tôi quay lại phía giọng nói trong vắt đó. Cậu tóc vàng, dáng người thon nhỏ trong cái áo pull và quần short ngắn, đôi mắt quyết liệt nhìn tôi.

“Kệ tôi, liên quan gì cậu. Chừng nào nhà cậu nuôi chó tôi sẽ nghĩ tới chuyện ném con chó nhà cậu thay vì nó.”

Lạnh lùng quay đi cậu không thèm đếm xỉa gì tới tôi nữa. Tôi cũng chẳng thiết tha gì chuyện đó. Nhưng đến 1 ngày con chó bị sổng xích. Sau vài viên đá nó sủa inh ỏi và lao về phía tôi. Theo phản xạ tôi chạy nhanh vào nhà, may mắn là cái hàng rào đã ngăn được con chó. Và cậu ở hàng rào bên kia cười khúc khích trêu chọc. Từ hôm đó không còn viên đá nào ném về phía bên kia hàng rào nữa. Không phải vì sợ hay xấu hổ mà tôi không làm thế nữa. Tôi vốn biết đó là trò đùa ngu ngốc và có lẽ là cả độc ác nữa. Nhưng có một cái gì kinh khủng khiến tôi không thể dừng lại cho đến khi tìm được cho mình một cái cớ- sự nguy hiểm và nụ cười trêu chọc của con bé tóc vàng.

Tôi biết tên cậu là sooyoen khi ba tôi đem tôi gửi gắm cho cậu vì sợ tôi không quen trường lớp. Giờ nghĩ lại mà thấy buồn cười, ba tôi đem 1 con nhóc 16t gửi gắm cho 1 con nhóc 16t khác nổi tiếng ít nói và cũng từ xa về đây như tôi. Chắc là cái trầm lặng của cậu lại làm người lớn tin tưởng hơn là đứa con gái nóng tính bợp chợp như tôi. Mà có lẽ sự thản nhiên của cậu đã làm thay đổi tôi thật.

Tôi vốn thông minh nhưng lại chẳng thèm học nên chuyện đứng chót lớp là đương nhiên. Bữa cơm nhà bị náo động khi ba tôi phát hiện ra điểm số hiện tại của tôi. “Kwon yuri con đền đáp bố mẹ thế sao?”. Tôi sợ ông nhưng lại ương ngạnh nhất quyết không nghe lời. Có lẽ cậu cũng nghe được tiếng ba tôi đập bàn, quát mắng. Nên sáng hôm sau vừa mở cửa tôi đã thấy cậu đứng chờ nơi cổng.

“Làm bài tập chưa?”

“Không làm”

“Uhm có làm cũng chẳng ích gì đâu, đầu óc cậu đã thế mà”

Tôi đứng chôn chân nhìn cậu bước đi mà trong lòng ấm ức. Quyết tâm chứng minh cho cậu thấy tôi vốn không phải ngốc, tôi ra sức học để cải thiện điểm số trong lần kiểm tra tới. “Nếu chỉ đạt thành tích tốt trong lần này thì tôi sẽ xem thường cậu” đó là những gì cậu nói với tôi khi tôi trở thành người đứng nhì lớp... sau cậu. Ba tôi không còn lớn tiếng từ đó nữa,bữa cơm nhà diễn ra trong yên bình, có lẽ là nhờ … cậu.

Chẳng hiểu sao cái thái độ lành lạnh ,bình thản của cậu khiến tôi dần trở nên bớt nóng nảy hơn, điềm tĩnh hơn. Cậu như cơn mưa rào nhẹ nhàng rơi xuống làm dịu đi cái nóng gắt gao mùa hạ. Tôi và cậu trở thành bạn như một kiểu oan gia. Có lẽ lúc đó chỉ đơn giản là thế.

Sinh nhật đầu tiên ở nơi ở mới của tôi trải qua cùng cậu. Hai đứa một cái bánh sinh nhật. Lần đầu tiên tôi nói với cậu về căn nhà cũ đối diện biển của mình. Tôi nhớ nó, nhớ những người bạn thân ở đó. Và nhất là cây mận mà ông nội đã trồng trước nhà. Nó gợi nhớ cho tôi về tình yêu của ông rất nhiều.

“Chúng ta về thăm nhà cũ của cậu đi” 



"Hả????"


"Đi"

Giọng nói quyết tâm của cậu làm tôi tràn đầy tin tưởng. Hai đứa vét hết tiền tiết kiệm để đi 1 chuyến về lại căn nhà ven biển. Tôi đứng ngắm từ xa căn nhà giờ đã thuộc về người khác. Tôi tìm những người bạn cũ cũng chẳng gặp có lẽ họ đã đi đâu đó. Tôi dẫn cậu đi lại những nơi thường tới, mua kem cho cậu tại quán tôi thường ăn. Bỗng chốc thấy những thứ quen thuộc giờ trở nên xa lạ.

Chúng tôi lên đường trở về trong ngày. 



“Tớ nhớ ngôi nhà cũ”

“….”

“Nhưng tớ cũng rất yêu ngôi nhà mới”

Cậu im lặng mỉm cười, nụ cười nhẹ nhưng bừng sáng không gian. Hai đứa chúng tôi ngủ thiếp trên xe ,đầu cậu tựa vào vai tôi và tôi dựa vào đầu cậu. Mùi hương tóc cậu thoang thoảng quanh mũi tôi, êm dịu và nhẹ nhàng. Đến khi về đến nhà cậu dúi vào tay tôi một trái mận. Mận nhà trồng nên rất chua nhưng nó là do ông nội trồng, là tuổi thơ tôi. Tôi nhận ra tôi không nhớ nhiều về nơi cũ như tôi tưởng về những người bạn cũ như tôi nghĩ. Phải chăng cậu là nguyên nhân… 



Tôi biết có điều gì đó đã hình thành trong tim mình, một sợi dây, một mối liên hệ. Nhưng chưa đủ để nói thành lời, tôi chờ và tôi đợi…nó lớn lên bền chặt từng ngày.

Nhưng đáng ra tôi nên nói khi mình có cơ hội. 



Chỉ vì tôi không đoán trước được rằng mùa hè của tôi sẽ qua đi nhanh như thế...



~~~~~~~~



Written by Jasmine J@epicsones.com

Brought to you by Pinthaihoi@epicsones.com
if you kiss my ass, you can take it with out credit.

2 comments: